Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 338: Mẹ (1)

Cuối cùng, Lâm Huyền cũng chú ý đến tên của Chu Đoạn Vân, trường được nhận vào ghi ở phía sau là trường Đại học Hồ Nam.
"Trường Đại học Hồ Nam?"
Lâm Huyền có chút kinh ngạc:
"Chu Đoạn Vân thi đỗ vào một trường tốt như vậy à?"
Trường Đại học Hồ Nam nhưng là trường Đại học 985, 211!
Bản thân hắn với thành tích trung bình khá đã phải cố gắng lắm mới thi đỗ vào trường Đại học Đông Hải 211, vào thời điểm đó đã được coi là phàm nhân tu tiên rồi.
Phải biết rằng, thành tích của Chu Đoạn Vân luôn ổn định ở mức cuối lớp!
Một học sinh cuối lớp mà thi đỗ vào trường Đại học 985, hơn nữa còn là kỳ thi văn hóa thuần túy, không phải đi theo con đường học sinh năng khiếu...
Cái này!
Cái này không phải là phàm nhân tu tiên có thể hình dung được nữa rồi.
"Thầy ơi, chuyện lợi hại như vậy, sao năm đó thầy không nhắc đến ạt".
Lâm Huyền rất bất ngờ.
Với tính cách của người chủ nhiệm lớp dạy ra một thiên tài như vậy, không phải nên khen ngợi hết lời, khắc tên Chu Đoạn Vân lên bảng đen để thể hiện mình là người thầy có đạo đức sao?
Nhưng mỗi lần nhắc đến thì người chủ nhiệm lớp lại thích nói đến một sinh viên mỹ thuật của trường Đại học Đông Hải 211 để khoe khoang, còn không muốn nhắc đến Chu Đoạn Vân của trường Đại học Hồ Nam 985...
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Người chủ nhiệm lớp mím môi, không nói gì.
Ông ấy đi đến bên cửa sổ phòng làm việc, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Hút vài hơi xong ông ấy gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, lúc này mới hạ quyết tâm, thở dài nói:
"Lâm Huyền à... Em hỏi rồi thì thây cũng không thể nói dối nữa. Thực ra chuyện này cũng giấu trong lòng thầy lâu lắm rồi."
Ông ấy quay đầu lại, nhìn Lâm Huyền:
"Em còn nhớ Chu Đoạn Vân chứ? Ăn mặc rách rưới, gia đình cũng rất nghèo, cha mất sớm, mẹ một em nuôi lớn em ấy... Hơn nữa thầy còn thấy mẹ em ấy đến đưa chăn cho Chu Đoạn Vân. Là một người phụ nữ nông thôn rất gầy gò, trong làng cũng bị bắt nạt... Thực ra hai mẹ con họ rất đáng thương”".
Lâm Huyền gật đầu, hắn cũng có nghe nói đến những điều này.
Nhưng hắn nhớ là trong lớp không có ai bắt nạt Chu Đoạn Vân, mọi người vẫn rất thân thiện.
"Những đứa trẻ như vậy càng cần sĩ diện, càng coi trọng lòng tự trọng hơn."
Người chủ nhiệm lớp rít một hơi thuốc, tiếp tục nói:
"Lúc thầy đi xin giấy báo trúng tuyển cho các em, mẹ của Chu Đoạn Vân đích thân đến trường, đưa cho thầy giấy báo trúng tuyển của trường Đại học Hồ Nam.
"Vì bà ấy không biết dùng điện thoại nên đã phải ngồi xe buýt rất lâu đến trường tìm tôi... Còn mang cho tôi một túi trứng gà lớn và một bao lạc."
Nói đến đây, điếu thuốc của người chủ nhiệm lớp có chút run rẩy:
"Cho đến bây giờ tôi vân không biết một người phụ nữ nông thôn gây gò như vậy, làm thế nào để mang hai túi đồ này đi xa như vậy... Nhưng lúc đó bà ấy thực sự rất vui, rất phấn khích, rất tự hào. Bà ấy liên tục nói về trường Đại học Hồ Nam, nói rằng con trai bà ấy cuối cùng cũng có tiên đồ rồi, sau này sẽ không còn ai trong làng bắt nạt nhà họ nữa."
Lâm Huyền im lặng lắng nghe, nhìn vẻ mặt của người chủ nhiệm lớp ngày càng ảm đạm, ông ấy ấn đầu thuốc lá vào bệ cửa sổ:
"Tôi không thể nói gì, cũng không nói nên lời, lúc đó tôi thực sự không biết phải làm sao. Nhìn một người mẹ một em nuôi con lớn, chịu hết mọi gian khổ, lại đắm chìm trong sự phấn khích, tôi thực sự không thể nói ra sự thật."
"Ý thầy là... Lâm Huyền nghẹn lại, hắn dường như đã đoán ra sự thật.
Người chủ nhiệm lớp quay người, nhìn Lâm Huyền gật đầu:
"Thực ra chúng tôi làm chủ nhiệm lớp thì đều biết điểm thi Đại học của các em sớm hơn các em."
"Điểm thi Đại học năm đó của Chu Đoạn Vân..."
"Chỉ có hơn 300 điểm”.
"Hơn 300 điểm?"
Lâm Huyền nhớ rất rõ, năm họ thi Đại học, hơn 300 điểm thậm chí còn không vào được trường cao đẳng, còn kém xa điểm chuẩn... Huống chỉ là có thể được trường Đại học Hồ Nam nhận vào.
"Đúng vậy."
Ánh mắt chủ nhiệm lớp có chút buồn bã:
"Năm đó các em đều đã điền nguyện vọng trực tuyến, điểm của em ấy thậm chí còn không đạt đến điểm chuẩn của trường cao đẳng, vì vậy thậm chí em ấy còn không có tư cách điền nguyện vọng... Do đó, làm sao có thể được trường Đại học Hồ Nam nhận vào? Đừng nói là trường Đại học Hồ Nam, bất kỳ trường Đại học nào cũng không thể nhận em ấy."
Lâm Huyền hiểu rồi.
Hắn lục tìm trong hộp hồ sơ đó, bên trong là những bức ảnh giấy báo trúng tuyển mà người chủ nhiệm lớp in ra, hắn đã xem rất nhiều người quen, Lâm Huyền cũng đã xem của mình, còn có giấy báo trúng tuyển cao đẳng của Cao Dương.
Lật mãi đến cuối cùng, có một tờ giấy in duy nhất được gấp đôi.
Lâm Huyền mở ra xem...
Quả nhiên.
Là giấy báo trúng tuyển của Chu Đoạn Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận