Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 584: Chào cô, V V (1)

Oanh!
Oanh!
Oanh!
Ngay khi ông lão vừa nói xong, Lâm Huyền mới nhìn thấy rõ bộ dáng của ông ta... Ánh sáng trắng quen thuộc lại bất chợt xuất hiện.
Đốt cháy mọi thứ...
Đằng!
Lâm Huyền trực tiếp nhảy ra khỏi chiếc giường lớn trong căn phòng cao cấp:
"Đậu xanh..."
Hắn nhìn trái nhìn phải, cũng không tìm được chiếc đồng quen thuộc trên tủ đầu giường.
Lúc này mới ý thức được bản thân không ở trong phòng ngủ ở nhà.
Hắn đi xuống giường, cầm lấy chiếc điện thoại đang nạp trên mặt bàn, nhìn thời gian: 0 giờ 42 phút.
"Đây là hiện thực."
Lâm Huyền thở dài một hơi.
Vừa rồi trong một khoảnh khắc kia, hắn đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ tâm lý Lưu đã từng nói:
"Nếu có 1 ngày, cậu mất đi điểm tham chiếu để phân biệt hiện thực và giấc mơ... cậu cũng hiểu sẽ có chuyện gì xảy ra phải không?"
"Đến lúc đó, cậu sẽ không thể nào phân biệt được hiện thực và giấc mơ."
Trước đây.
Hắn chưa bao giờ coi trọng lời nói này, hắn cũng chưa từng cho rằng sẽ có lúc mình không thể phân biệt được hiện thực và giấc mơ.
Nhưng mà.
Vừa rồi trong giấc mơ, sau khi bị đám binh sĩ phía sau dùng súng điện giật, rồi tỉnh dậy với chiếc mũ trùm đầu.
Trong nháy mắt đó, hắn thật sự có chút không phân biệt được.
Đó là thức dậy ở trong hiện thực?
Hay là thức dậy trong giấc mơ?
Nhất là khi nghe ông lão kia tự lẩm bẩm "Now... I see you."
, hắn quả thật có chút rùng mình.
Trong giấc mơ, là thế giới tương lai 600 năm sau.
Căn bản không thể có người nhận ra hắn mới đúng.
Có thể nụ cười của ông lão kia chính là thứ làm cho người ta sợ hãi, giống như ông ta đã là tìm được bảo vật, thu hoạch được đáp án, biết rõ được bí ẩn đã lâu.
"Now... I see you” dịch ra chính là "Hiện tại... tôi đã nhìn thấy cậu."
Dùng trong hoàn cảnh đó thì càng giống với ý "Hiện tại... tôi đã tìm thấy cậu."
hơn.
"Giấc mơ này, ngay từ đầu đã có chút không ổn."
Lâm Huyền đang đi đi lại lại trong căn phòng hạng sang có diện tích to lớn, trong đầu đang bắt đầu tổng kết lại giấc mơ có thời gian rất ngắn nhưng lại chứa nhiều nội dung vừa rồi.
Với kinh nghiệm 20 năm đi vào giấc mơ trước đó.
Lâm Huyền hiểu rõ.
Hắn sẽ đột nhiên xuất hiện trong thế giới tương lai giống như nhảy ra từ một viên đá, cũng có thể hiểu là nháy mắt xuất hiện ở trên quảng trường, trên con đường lát đá, hoặc là trên một vùng đất bẩn thỉu và hôi hám.
Hắn không thuộc về thế giới 600 năm sau.
Là cái một người đến từ bên ngoài.
Đáng lẽ không có ai biết hoặc nhận ra hắn đột ngột xuất hiện ở đó mới đúng.
"Dù sao thì chính mình cũng không thể biết được mình đi vào giấc mơ lúc nào."
Có đôi khi Lâm Huyền đi ngủ lúc tám chín giờ tối, có đôi khi mười một mười hai giờ đêm mới đi ngủ, sớm nhất là một hoặc hai giờ trưa đã đi ngủ rồi.
Lúc đi ngủ, hắn mới có thể đi vào giấc mơ và xuất hiện ở thế giới tương lai 600 năm sau.
Không ai có thể dự đoán chuẩn xác được thời điểm hắn đi vào giấc mơ, ngay cả hắn cũng không thể biết được.
Mà trong tình huống này...
Mười mấy tên binh sĩ cầm súng kia vẫn có thể chuẩn xác mà mai phục hắn.
"Nói cách khác..."
"Rất có thể bọn họ đã bắt đầu mai phục ở chỗ đó chờ đợi sự xuất hiện của mình từ buổi trưa hoặc thậm chí là từ buổi sáng. Bọn họ không chỉ biết thời gian mình đi vào giấc mơ mà còn biết chính xác vị trí tôi xuất hiện."
Cái kết luận này, khiến cho Lâm Huyền cảm thấy kinh ngạc. Sao có thể làm được?
Nghĩ lại lời vị đội trưởng kia nói khi bắt hắn, hắn ta có nhắc đến hàng loạt tội ác không thể hiểu được, trong đó có...
Tội danh làm nhiều loạn thời gian và không gian.
Nói cách khác.
Đối phương thậm chí còn biết hắn là người du hành thời gian.
"Hoàn toàn bại lộ."
Lâm Huyền nhíu mày.
Đây là mối nguy hiểm mà hắn chưa từng gặp phải.
Tất cả hiện tượng đều cho thấy, tình huống xấu nhất đang phát sinh.
Hắn, ở 600 năm sau, vào ngày 28 tháng 8 năm 2624.
Bị kẻ địch bắt giữ.
Mà người được gọi là kẻ địch.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là ông lão lấy xuống khăn trùm đầu của hắn.
Lâm Huyền nhắm mắt lại.
Trong đầu hồi tưởng bộ dạng của ông lão kia...
Đây không phải là một người mà hắn quên biết, cho dù là khuôn mặt hay ngoại hình của ông ta cũng đều vô cùng xa lạ.
Sợ với người già ở ngoài hiện thực thì làn da của ông ta tốt hơn không ít, nhưng dù sao vẫn có dấu hiệu lão hoá, vẫn là tránh được tình trạng khô và có một chút nếp nhăn.
Khoan?
Không đúng.
Nếp nhăn!
Lâm Huyền đột nhiên phát hiện điểm không đúng!
Cho dù là giấc mơ thứ 2, giấc mơ thứ 3, hãy là giấc mơ thứ 4, nhân loại từ lâu đã làm chủ được kỹ thuật biến đổi gien và kỹ thuật làm đẹp tiên tiến. Những người trong ba giấc mơ này đều xinh đẹp như điêu khắc và có làn da trắng như tuyết, mịn màng như em bé.
Một ông lão già nua như vậy xuất hiện ở bên trong thế giới 600 năm sau...
Rất không hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận