Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1004: Cô bé mặt trăng (3)

"Jask đã cập nhật Twitter."
Lâm Huyền nói, đưa điện thoại về phía Ngu Hề, để cô ấy cùng xem.
Trong bài đăng vừa được cập nhật, Jask giải thích tại sao đến giờ vẫn chưa đến phòng bệnh của Trịnh Tưởng Nguyệt.
Ông ta vô cùng xin lỗi, nói rằng xe đã đi được nửa đường, nhưng đột nhiên nhà máy gặp sự cố. Vì sự an toàn sản xuất là trên hết, ông ta lập tức quay lại, tự mình giải quyết sự cố trong nhà máy, chỉ là sự cố máy móc không có bất kỳ thương vong nào.
Bây giờ, ông ta sẽ tiếp tục hành trình, gặp gỡ các nhân vật của chính quyền Đông Hải, sau đó cùng đến bệnh viện đại học Đông Hải thăm Trịnh Tưởng Nguyệt.
Lâm Huyền cất điện thoại, nhìn Ngu Hề:
"Ông ta sắp đến rồi, chắc không quá một giờ nữa sẽ đến đây, chúng ta chuẩn bị thôi."
Một giờ sau...
Đoàn xe dài đi vào bên trong bệnh viện.
Jask và một nhân vật của chính quyền Đông Hải bước xuống từ chiếc xe Coaster có đèn nhấp nháy, cùng đi vào khoa nội trú.
Vì lo ngại sức khỏe của Trịnh Tưởng Nguyệt, đồng thời không muốn quá nhiều người làm phiền cô bé nghỉ ngơi.
Nên lần này không có bất kỳ phóng viên nào.
Cũng không có người không liên quan.
"Ngu Hề, chúng ta đi thôi."
Lâm Huyền mở cửa xe chuẩn bị bước xuống.
"Em sẽ ngồi đây chờ."
Ngu Hề ở ghế phụ nói:
"Jask chắc chắn biết về sự tồn tại của em, sát thủ thời không chắc chắn sẽ báo cho ông ta việc em đang bảo vệ anh."
"Bây giờ anh và ông ta đàm phán, em có mặt thì không thích hợp, có thể khiến Jask cảnh giác."
"Và nếu Jask không biết sự tồn tại của em, sát thủ thời không không báo cho ông ta, thì tốt nhất là em nên ẩn mình. Đây cũng xem như là một con bài ẩn của chúng ta.. sao lại tự động để Jask biết được?"
Lâm Huyền suy nghĩ, thấy cũng có lý.
Bất kể Jask có biết về sự tồn tại của Ngu Hề hay không, tốt nhất vẫn nên giấu cô ấy.
Như Ngu Hề đã nói.
Cô ấy đi theo cũng chỉ là cái đuôi, không giúp gì cho việc đàm phán, ở đây cũng không cân đánh nhau, sát thủ thời không vẫn còn rất xa.
Nhìn theo cách này, cô ấy thực sự không cần xuất hiện, cũng không cần tự động lộ diện trước mặt Jask. Nhưng. Hắn lại nhớ đến lời của Hoàng Tước... [Đừng rời xa Ngu Hề] .
Trước đây Hoàng Tước luôn phàn nàn rằng, hắn không xem trọng những lời cô ấy nói.
Lần này, về vấn đề của Ngu Hề, Lâm Huyền tự nhận là rất nghe lời. Hắn và Ngu Hề mỗi ngày khoảng cách xa nhất cũng không vượt quá 10 mét, gần như lấy dây xích buộc hai người lại với nhau.
"Yên tâm đi Lâm Huyền."
Dường như nhận ra sự lo lắng của Lâm Huyền, Ngu Hề nói:
"Em sẽ luôn chú ý đến vị trí của sát thủ thời không, nếu có vấn đề em sẽ lập tức chạy đến phòng bệnh của Trịnh Tưởng Nguyệt trên tầng 17 tìm anh. Khoảng cách sát thủ thời không thật sự rất xa, cô ta tạm thời không thể đến được."
"Hơn nữa anh thấy đấy, những người đi cùng Jask mặc dù không phong tỏa tòa nhà nội trú, nhưng thực tế vẫn có đề phòng, anh đã nói với Cục An ninh Quốc gia về hình ảnh cô gái mắt xanh, nếu họ chú ý đến em, chẳng phải tự nhiên gây thêm phiền phức sao?"
"Dù sao anh đi đàm phán với Jask em cũng không giúp được gì, chi bằng em ở đây đợi anh, càng ít chuyện càng tốt."
Lâm Huyền cân nhắc:
"Nhưng... em ở trong xe vẫn quá xa anh, anh không yên tâm. Em theo anh đến cầu thang tầng 17 chờ nhé. Ở đó Jask không thấy được em, và khoảng cách với anh cũng không quá xa."
Bệnh viện đại học Đông Hải, khoa nội trú, tầng 17, phòng bệnh của Trịnh Tưởng Nguyệt.
Cộc cộc.
Y tá trưởng gõ cửa phòng nửa khép, mỉm cười nói vào bên trong:
"Tưởng Nguyệt! Em mau nhìn xem, ai đến thăm em này!"
Trịnh Tưởng Nguyệt ngồi trên giường ngẩng đầu lên.
Chớp chớp mắt.
Cô bé nhìn thấy người đàn ông cao lớn ngoại quốc đẩy cửa bước vào, lập tức ngồi thẳng dậy:
"Jask !"
"Ha ha, Tưởng Nguyệt, lâu roi không gặp, chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại trước đây."
Jask cười vẫy tay chào cô bé, bước vào, kéo ghế ngồi bên giường:
"Chỉ là lần đó có thể em không tin những gì tôi nói, nghĩ đó chỉ là một trò đùa."
"Lễ nào... là thật sao!”
Trịnh Tưởng Nguyệt không giấu nổi sự kích động, mở to mắt:
"Cháu thật sự... cháu thật sự có một tấm vé tàu lên mặt trăng sao?”
Thực ra.
Cô bé cũng không phải mới biết điều này.
Ngay ngày hôm sau khi Jask tổ chức buổi họp báo về chuyến du lịch mặt trăng, đã có một y tá báo cho cô bé tin vui này.
Nhưng mọi người sau lưng đều nói... đó chỉ là một lời nói dối tốt bụng.
Dù gì một tấm vé tàu lên mặt trăng, có giá lên tới 12 triệu đô la.
Ai lại tặng cho Trịnh Tưởng Nguyệt một món quà đắt giá như vậy?
Không, không, 12 triệu đô la, không thể chỉ dùng từ đắt giá để miêu tả, đó là một con số khổng lồ, cực kỳ khổng lồ.
Trịnh Tưởng Nguyệt không có người thân giàu có, người anh duy nhất cũng đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận