Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 467: Mặt trăng xanh (3)

Chẳng mấy chốc.
Cơn buồn ngủ ập đến.
Lâm Huyền tắt điện thoại, trở mình, nhắm mắt lại.
Vù?
Lâm Huyền chưa mở mắt đã cảm nhận được một luồng gió thổi tới!
Gió mùa hè?
Chẳng lẽ là gió mùa hè quen thuộc đã quay lại?
Không đúng...
Trong khu thành cổ của Đông Hải trong giấc mơ thứ hai, toàn là những tòa nhà thấp chằng chịt, gió không thể thổi vào được.
Vậy thì bây giờ lại có gió, chẳng lẽ giấc mơ lại quay về giấc mơ đầu tiên?
Tuy nhiên, Ngay khoảnh khắc Lâm Huyền mở mắt ra, hắn nhận ra đây không thể là giấc mơ đầu tiên.
Vì luông gió mùa hè thổi tới.
"Thối quá!"
Lâm Huyền bịt mũi, mở mắt ra, ánh trăng sáng tỏ.
Xung quanh trống không.
Mặt đất hoang vu hoặc là bùn lầy, hoặc là khô cằn, không có chút sự sống, thậm chí không có một ngọn cỏ. Nhìn quanh, toàn là cảnh tượng đổ nát.
Đây là đâu?
Không phải Đông Hải cũ, nhìn xa cũng không thấy Đông Hải mới, hoàn toàn không có dấu hiệu của con người!
Là thành phố bị bỏ hoang?
Hay lần này thực sự xuyên không đến nơi khác?
Ầm !
Phía trước bên phải, đột nhiên một đống bùn đen rơi xuống, nổ tung!
Các loại rác và những thứ giống như phân bắn tung tóe khắp nơi!
Mùi hôi thối lan tỏa.
Lâm Huyền vội vàng lùi lại vài bước, không biết vừa rồi bùn có bắn vào người mình không.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nếu nói đây là một hiệu ứng cánh bướm thời gian xảy ra một lần nữa, dẫn đến sự thay đổi mạnh mẽ về thời gian và không gian, khiến thế giới trong giấc mơ cũng chính là thế giới tương lai 600 năm sau thay đổi một lần nữa.
Vậy động lực là gì?
Điểm mấu chốt là gì?
Lâm Huyền nghĩ rằng, cái chết của Quý Tâm Thủy và nhóm Quý Lâm chắc hẳn sẽ gây ra một số ảnh hưởng đến thế giới này, đến tương lai chứ?
Nhưng...
Hôm qua khi vào giấc mơ, giấc mơ thứ hai vẫn y nguyên.
Dù là thành phố Đông Hải cũ, thành phố Đông Hải mới, Đại Kiểm Miêu, Nhị Trụ Tử, hay mặt trăng trên trời, tất cả đều giống như trước đây.
Như vậy mà nói, dù Quý Tâm Thủy tự nhận là nhân vật thế giới dự bị của Câu lạc bộ Thiên tài... cái chết của hắn vẫn không thể gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong 600 năm thời gian.
Thật là cái chết nhẹ tựa lông hồng.
"Không đúng, mặt trăng!"
Lâm Huyền đột nhiên phản ứng lại.
Bây giờ giấc mơ thứ ba, thế giới tương lai lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, liệu Câu lạc bộ Thiên tài còn tôn tại không?
Logo con dấu của họ còn trên mặt trăng không?
Lâm Huyền vội ngẩng đầu:
Một cái...
Hai cái...
Mười cái...
Hàng trăm cái!
Hắn sững sờ, lập tức quay lại nhìn bầu trời phía sau.
Cũng vậy.
Trên bầu trời vẫn là vô số đĩa ngọc sáng lấp lánh!
Cả bầu trời, có hàng trăm hàng nghìn mặt trăng tròn!
"Không thể nào..."
Nếu bên ngoài Trái Đất thực sự xuất hiện nhiều mặt trăng như vậy, thì chỉ có thể là một giấc mơ hão huyền!
Lâm Huyền lại ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn những 'mặt trăng". Hắn phát hiện ra một điều không đúng...
Dù có rất nhiều "mặt trăng" treo trên bầu trời.
Nhưng thực tế, chúng không phải là mặt trăng thật.
Trước hết, chúng quá tròn, là loại tròn hoàn hảo, giống như một loại thiết bị nhân tạo. Và tất cả các "mặt trăng" đều nằm trên cùng một độ cao trên bầu trời... giống như những chiếc bánh quy được xếp hàng trên bàn, độ cao rõ ràng thấp hơn mặt trăng thật.
Thứ hai, những “mặt trăng” này có màu xanh.
Màu xanh rất sáng.
Dù trong cuộc sống hàng ngày, do chất lượng không khí và thời tiết, cũng đôi khi xuất hiện mặt trăng xanh.
Nhưng ánh sáng xanh từ những "mặt trăng" trên bầu trời này rõ ràng không phải là ánh trăng, mà giống như một loại động cơ nào đó, phát ra ánh sáng từ các tia ion.
"Đây rốt cuộc là gì?"
Khi Lâm Huyền quan sát kỹ hơn, anh phát hiện ra rằng, không chỉ các "mặt trăng" này khác biệt với mặt trăng thật, mà cả bầu trời phía sau cũng khác với bầu trời thật.
Quá thấp, quá ngột ngạt.
Và còn có một ranh giới rõ ràng với bầu trời ở xa.
Thế giới này...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Huyền càng nhìn càng không hiểu.
Âm ầm ầm! Lại một trận nước bẩn từ trên trời rơi xuống... Lâm Huyền nhảy sang một bên, cố gắng tránh né.
Nhưng không may, nước bẩn bắn lên quá cao, phạm vi quá rộng, khiến quần áo Lâm Huyền đầy những vết đen hôi thối.
"Chết tiệt."
Lâm Huyền lẩm bẩm, không thể ở lại nơi này được.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên phải.
Ở đó, là rìa của trận "mặt trăng" này.
Chỉ cần chạy về phía bên phải... rất nhanh sẽ ra khỏi phạm vi của những "mặt trăng" này, từ đó có thể nhìn rõ những "mặt trăng" đó là gì.
Không nói thêm lời nào, Lâm Huyền lập tức chạy về phía bên phải.
Dù hắn chạy rất nhanh...
Nhưng các "mặt trăng" trên bầu trời lại di chuyển rất chậm.
Trong quá trình chạy, thỉnh thoảng lại có những thứ không rõ rơi xuống, bản thân cũng thường dâm phải những thứ mềm mềm cứng cứng không rõ, khiến Lâm Huyền cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Đây rốt cuộc là thế giới rác rưởi gì?
Thực sự có con người nào có thể sống trong môi trường khắc nghiệt như vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận