Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 259: Đạo đức giả (1)

Với những cặp đôi trên sàn nhảy, mỗi người tựa vào vai, nắm tay nhau xoay vòng, các nhạc công cello cũng tham gia, thêm vào một phần đất màu mỡ cho sự sinh trưởng tràn ngập sắc xuân này.
Dù Sở An Tình khiêm tốn nói cô không giỏi khiêu vũ.
Nhưng giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư có một khoảng cách không thể Vượt qua.
Điều cô nói "không giỏi"... theo Lâm Huyền thì đã là bậc thầy rồi... nhảy với cô còn áp lực hơn nhảy với Triệu Anh Quân nhiều.
Nhưng may mắn là điệu waltz này khá đơn giản, không đòi hỏi nhiều về bước chân, phần lớn thời gian là xoay vòng, và những động tác khó hơn đều nằm ở nữ bạn nhảy, Lâm Huyền chỉ cần làm "giá đỡ' là được.
Dần dần...
Ngày càng nhiều người nhận ra, trong sàn nhảy có một vũ công chuyên nghiệp, và họ nhường chỗ giữa sàn cho cô công chúa nhỏ màu xanh nước biển thể hiện vũ điệu của mình.
Chiếc váy màu xanh nước biển lượn sóng trong không trung, theo từng động tác uyển chuyển của Sở An Tình như vẽ nên một bức tranh sơn thủy.
Thật đẹp tuyệt vời. ...
Góc sảnh.
Triệu Anh Quân cầm ly rượu vang, lắc lắc rượu đỏ trong ly, mỉm cười nhìn bông hoa xanh đang nhảy múa giữa sàn.
"Tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"
Phía sau, một giọng nói hơi non nớt vang lên.
"Xin lỗi, tôi đã khá mệt rồi."
Triệu Anh Quân không quay đầu lại, từ chối ngay lập tức.
Nhưng rồi cảm thấy không đúng.
Sao giọng nói này trẻ quá vậy?
Cô ấy quay đầu lại, thấy một chàng trai có mái tóc xoăn nhẹ, mặc lễ phục đen, thắt nơ đen, mắt hơi mệt mỏi, cúi người nhìn cô mỉm cười.
Triệu Anh Quân hơi ngạc nhiên, đây là người không nên xuất hiện ở đây:
"Quý Lâm?"
Cô ấy lịch sự đứng dậy, nhìn chàng trai trước mặt cũng đứng thẳng dậy. Vì cô ấy đi giày cao gót nên đứng lên cao hơn Quý Lâm một chút:
"Thật bất ngờ, không ngờ gặp cậu ở đây."
"Cô nhận ra tôi à?”
"Quý tiên sinh nói đùa rồi, bây giờ cậu là người nổi tiếng trong làng giải trí, gần đây có rất nhiều tin tức về cậu."
"Thật trùng hợp, Triệu tiểu thư, thực ra tôi cũng nhận ra cô."
Quý Lâm mỉm cười, cầm chìa khóa của mình, trên đó có một chiếc móc khóa hình mèo Rhine nhỏ xinh:
"Tôi rất thích chú mèo của công ty cô, muốn viết một câu chuyện về nó, nên đến tìm cô để chào hỏi, có thể cấp phép cho tôi không?"
"Tất nhiên là được."
Triệu Anh Quân nghe ra Quý Lâm đang đùa, cũng đùa lại:
"Chỉ là giấy phép mèo Rhine không rẻ đâu... nếu cậu mang nó đi dự lễ trao giải Oscar thì có thể giảm giá đấy."
"Thật tiếc quá."
Quý Lâm cười lắc đầu:
"Tôi không định tự mình đi nhận giải. Nhưng nếu tiện... cô có thể nhắn giúp tôi với nhà thiết kế, hy vọng hắn có thể thiết kế một phiên bản mèo Rhine theo phong cách Gothic, tôi rất mong chờ sự tương phản đó."
"Sao cậu không nói trực tiếp với hắn?”
Triệu Anh Quân chỉ vào Lâm Huyền đang nhảy múa vui vẻ với nàng tiên xanh trong sàn nhảy:
"Đó chính là người sáng tạo ra mèo Rhine, Lâm Huyền. Cơ hội hiếm có, lát nữa cậu có thể trực tiếp nói chuyện với hắn, hắn có vẻ rất thích cậu, biết đâu sẽ chấp nhận đề xuất của cậu."
"Ồ, là hắn sao."
Quý Lâm nheo mắt nhìn Lâm Huyền đang nhảy múa vui vẻ với Sở An Tình, rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Anh Quân:
"Hắn không phải người nhảy với cô lúc nãy sao?"
"Đúng vậy.'.
"Vậy cho phép tôi hỏi một câu...
Quý Lâm chỉ vào Sở An Tình, nhìn Triệu Anh Quân đầy hứng thú:
"Hai người... ai là bạn gái của hắn?"
Triệu Anh Quân bị chọc cười.
Cô ấy nhìn Quý Lâm:
"Chủ tịch Sở Sơn Hà đặc biệt mời cậu đến dự tiệc... chẳng lẽ cậu không biết con gái của ông ta sao?"
"Xin lỗi, tôi luôn ở nước ngoài, thật sự không biết rõ về tình hình Đông Hải."
Hắn ta ngước nhìn Triệu Anh Quân:
"Nếu nói vậy... cô là bạn gái của hắn rồi?"
Triệu Anh Quân cười nhẹ, khoanh tay:
"Quý Lâm tiên sinh, cậu hỏi về chuyện riêng của người khác như vậy, thật là thiếu lịch sự, đây có phải là bệnh nghề nghiệp của người viết truyện trinh thám không?”
"Đúng là nhiều người nói vậy. Nhưng tôi nghĩ... có lẽ chỉ là vì tôi đơn thuần thích tọc mạch thôi."
"Vậy thì tiếc quá, làm thất vọng lòng tò mò của cậu rồi."
Triệu Anh Quân ngồi lại trên ghế.
Cô ấy nhấc ly rượu vang lên nhấp một ngụm, nhìn Lâm Huyền và Sở An Tình đang vui vẻ, lượn lờ trong sàn nhảy, rồi lắc đầu:
"Tôi chỉ là sếp của cậu ấy thôi."
Tầng hai.
Người chỉ huy dàn nhạc vẫy tay phải nhanh chóng, trong tiếng trống dồn dập và tiếng dây violin căng thẳng,'Tiếng Xuân Waltz" đạt đến cao trào cuối cùng!
Ngay sau đói.
Trong một nốt nhạc thanh thoát, kết thúc!
Những cặp đôi trong sàn nhảy cũng dừng lại theo, họ nhìn Sở An Tình đứng giữa sàn nhảy, tung váy xinh đẹp, và dành cho cô những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Dù có yếu tố nịnh nọt, điệu nhảy của Sở An Tình cũng xứng đáng với những tràng pháo tay đó.
Nhưng điều này khiến Lâm Huyền cảm thấy hơi lúng túng.
Cùng Sở An Tình cười, vẫy tay chào đáp lại mọi người, hai người tiến về bàn của Triệu Anh Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận