Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1137: Cuộc họp gia đình cùng ván bài Ma Sói (6)

Đừng để đến lúc hai người quay đầu, hỏi hắn xem thế nào... hỏi Lâm Huyền cậu nghĩ sao? Cậu cảm thấy thế nào?
Thật là khó xử.
Quan tòa cũng không dám phân xử chuyện nhà, chuyện của nhà họ Triệu thì tự họ giải quyết đi.
Lâm Huyền cầm lấy cốc nước, bắt đầu uống nước chiến thuật. Theo quy ước, uống nước trong thời gian này coi như không bị làm phiền, không thấy gì cả.
Nhưng kết quả là.
Lại không ngăn được một đôi mắt tinh tường khác !
Vút !
Một ngón tay nhỏ như cọng hành, chỉ thẳng vào sau đầu hẳn.
Lâm Huyền quay người, cúi đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt sắc bén của Diêm Kiều Kiều.
Cô bé mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau đầu Lâm Huyền:
"Tóc bạc."
Lâm Huyền ngẩn ra, theo phản xạ cúi đầu:
"Anh có tóc bạc à?"
Thấy Lâm Huyền cúi đầu, Diêm Kiều Kiều cũng theo phản xạ hành động.
Giống như ông ngoại chơi với cô bé.
Cô bé nhanh nhẹn đưa tay ra, nhanh như chớp, chính xác nắm lãy sợi tóc bạc! Dùng lực nhổ mạnh!
Lâm Huyền cảm thấy da đầu đau nhói, hít một hơi lạnh!
Động tĩnh này cũng làm gián đoạn cuộc tranh luận giữa Triệu Anh Quân và Diêm Mai, ba người nhà họ Triệu đồng loạt nhìn sang đây, lập tức dạy bảo Diêm Kiều Kiều:
"Kiều Kiều! Sao con lại vô lễ như vậy!"
"Con đang làm gì vậy!"
"Mau lại đây! Con không có việc gì mà nhổ tóc anh Lâm Huyền làm gì!"
Lâm Huyền xoa đầu, nhìn Diêm Kiều Kiều:
"Nhổ được chưa?"
Diêm Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu, giơ tay phải lên.
Chỉ thấy... Ngón cái và ngón trỏ của cô bé, chính xác kẹp lấy một sợi tóc bạc dài vài centimet, không làm tổn thương bất kỳ sợi tóc nào khác.
"Thật sự có à."
Lâm Huyền hơi ngạc nhiên.
Hắn mới hơn hai mươi tuổi, trong suốt những năm học tập và làm việc, chưa từng có sợi tóc bạc nào.
Có lẽ, đoạn thời gian này thật sự quá mệt mỏi, quá căng thẳng, cũng quá lo lắng.
Có lẽ vẫn là do khi trốn chạy ở Mỹ quá lo âu, nên mới xuất hiện tóc bạc.
Dù sao đi nữa.
Trước mặt nhà họ Triệu, không thể trách Diêm Kiều Kiều.
Hơn nữa.
Diêm Kiều Kiều cũng chỉ có ý tốt giúp hắn nhổ tóc bạc, tuy tay hơi thô bạo, nhưng cũng không có ác ý gì.
Vì thế, Lâm Huyền cười xoa đầu Diêm Kiều Kiều:
"Giỏi lắm, cảm ơn em."
Tuy nhiên.
Chỉ một nụ cười như vậy.
Chỉ cần hai khuôn mặt áp sát lại nhau...
Triệu Thụy Hải, Diêm Mai, Triệu Anh Quân ba người, đều không kìm được mở to mắt!
Ánh mắt nhanh chóng quét qua mặt Lâm Huyền và Diêm Kiều Kiều, so sánh.
Lúc nãy hai người đứng xa, không nhìn ra.
Nhưng bây giờ gần như là mặt kề mặt, đối diện!
Nhiều chi tiết trước đây không nhìn ra, bây giờ đều hiện rõ trong so sánh!
Tai...
Trán...
Cằm...
Đây!
Ngay cả Triệu Anh Quân cũng bị phát hiện này làm kinh ngạc!
Tuy không thể nói là hoàn toàn giống nhau.
Nhưng ít nhất.
Tai, trán, và cằm của Diêm Kiều Kiều, đều giống với tai, trán, và cằm của Lâm Huyền một cách bất thường!
Những chi tiết này, chỉ cần đứng xa một chút là không thể nhìn ra.
Bây giờ, bức tranh mặt kề mặt thế này, thật sự là quá quý giá, nhìn một cái đã thấy ngay!
Triệu Thụy Hải nhất thời không biết nói gì. Nuốt mấy ngụm nước bọt.
Muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn nuốt lời xuống cổ họng, lùi một bước, đứng dậy khỏi ghế:
"À, tôi đi vệ sinh một lát."
Nói xong, nhìn vợ bên cạnh:
"Bà có đi không?"
Bao năm vợ chồng, còn không hiểu ý này là gì?
Diêm Mai cũng lập tức đứng dậy, rút khăn giấy lau miệng:
"Đi đi đi, tôi cũng nói muốn đi mà, chỉ là không biết nhà vệ sinh ở đâu."
Nói xong.
Bà và Triệu Thụy Hải đi đến cửa, ngoảnh lại nhìn ba người trong phòng giống như "một gia đình ba người":
"Anh Quân, mẹ và ba đi vệ sinh một lát, các con cứ trò chuyện đi."
Nói xong cửa phòng bao đóng lại một tiếng "rầm".
Lúc này Triệu Anh Quân cũng nhíu mày, nhìn vào tóc bạc trên ngón tay Diêm Kiều Kiều.
Cô ấy không dám nghĩ nhiều.
Cũng không dám nghĩ sâu. Thậm chí hoàn toàn không dám nghĩ.
Cô ấy cũng đứng dậy, đưa tay, nắm lấy tay phải của Diêm Kiều Kiều, kéo cô bé khỏi Lâm Huyền, giọng điệu bình tĩnh dạy dỗ:
"Kiều Kiều, ở ngoài không được vô lễ như vậy. Dù có ý giúp đỡ người khác, cũng phải được người ta đồng ý và cho phép, mau.. xin lỗi anh Lâm Huyền đi."
Diêm Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt vô tội, nhìn Lâm Huyền:
"Anh, xin lỗi đi."
"À, được rồi, không sao không sao."
Lâm Huyền cười xòa, hắn sao có thể giận một cô bé đáng yêu, hơi khờ khạo như vậy chứ?
Đến nước này, sau khi thấy nhiều hành động khó tin của Diêm Kiều Kiều, Lâm Huyền đã chấp nhận kiểu nhân vật hơi ngốc nghếch hoặc chậm hiểu này.
Chỉ có thể nói... hy vọng Diêm Kiều Kiều lớn lên sẽ ít bị thiệt thòi, ít bị bắt nạt. Trí tuệ đến tuổi này rồi, có lẽ không thể phát triển thêm nữa.
Lâm Huyền cũng không khỏi thương cảm cho cha mẹ ruột của Diêm Kiều Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận