Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 365: Xe taxi (1)

Sao lại nói ba mẹ ở trên mặt trăng? Lâm Huyền càng nghe càng không hiểu.
Hơn nữa hắn còn phát hiện ra...
Mặc dù Trịnh Tưởng Nguyệt sắp đón sinh nhật lần thứ 14 nhưng tâm trí vẫn như một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Có phải vì nằm viện quanh năm, không được đi học, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài không?
Dù sao thì chắc chắn không phải vì lý do trí tuệ, vì Trịnh Tưởng Nguyệt trông khá thông minh và lanh lợi.
"Tưởng Nguyệt, đến giờ kiểm tra rồi!"
Ngoài cửa, một y tá gọi to, gọi Trịnh Tưởng Nguyệt đến kiểm tra.
Trịnh Thành Hà đặt Trịnh Tưởng Nguyệt xuống đất, cô bé vẫy tay với hai người, rồi đi theo y tá...
"Để cậu chê cười rồi."
Trịnh Thành Hà tiễn em gái đi rồi thì cười ngại ngùng:
"Em gái tôi từ nhỏ đã nằm viện... suy nghĩ có phần đơn giản giống như trẻ con vậy.
"Là vì hôi nhỏ nó hay hỏi tôi ba mẹ mất rồi thì đi đâu, tôi bảo ba mẹ lên mặt trăng rồi, khi nào nhớ ba mẹ thì ngẩng đầu nhìn mặt trăng, họ cũng đang ở trên đó nhìn em.”
"Cho nên... nó nhớ rồi tin là thật. Mặc dù bây giờ nó đã lớn nhưng vẫn tin vào lời nói dối này, cứ tưởng tượng sau khi mất đi thì được chôn trên mặt trăng... vừa có thể gặp lại ba mẹ, vừa có thể tối nào cũng có thể nhìn tôi từ trên mặt trăng... Nói rồi.
Người đàn ông cơ bắp này thở dài:
"Nhưng tôi sẽ không để Tưởng Nguyệt rời đi, trên thế giới này tôi chỉ có một mình người thân Tưởng Nguyệt là em gái. Nếu thật sự phải có một người tiễn một người đi... thì hãy để tôi đi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy em gái ra đi trước tôi.'.
Lâm Huyền võ vai hắn ta.
Người đàn ông này rất mạnh mẽ trước mặt em gái nhưng bây giờ em gái không có ở đây, hắn ta cũng lộ ra một mặt yếu đuối.
Xem ra, tình hình bệnh tình của Trịnh Tưởng Nguyệt không hề dễ dàng như hắn ta nói.
Bệnh tim bẩm sinh là một căn bệnh rất đáng sợ...
Nó gần như không có dấu hiệu và triệu chứng báo trước, một khi phát tác, cái chết chỉ diễn ra trong vòng vài phút, rất nhanh chóng.
Vì vậy, những bệnh nhân mắc bệnh tim nghiêm trọng này thường không được rời khỏi bệnh viện, phải luôn nằm trong phạm vi theo dõi.
Vừa rồi Lâm Huyền cũng để ý thấy, mặc dù Trịnh Tưởng Nguyệt có vẻ hoạt động tự do nhưng trên tay áo đều có dây dẫn lộ ra, trên người hẳn là có gắn thiết bị theo dõi chuyên dụng. Một khi phát hiện nguy hiểm, phát hiện nhịp tim bất thường thì sẽ lập tức phát ra cảnh báo từ xa.
Như Trịnh Thành Hà vừa nói...
Trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng thường không sống được bao lâu, sống được đến năm sáu tuổi là may mắn, còn sống được đến mười mấy tuổi... đã có thể coi là kỳ tích rồi.
Đối với Trịnh Tưởng Nguyệt hiện tại, mỗi một sinh nhật chưa đến có lẽ đều có thể là ngày giỗ sắp đến.
"Khoa học kỹ thuật hiện nay phát triển từng ngày, hai người cũng nên lạc quan một chút."
Lâm Huyền an ủi:
"Như tôi vừa nói, biết đâu chẳng mấy chốc sẽ nghiên cứu ra khoang thuyền ngủ đông. Hai người quen biết giáo sư Hứa Vân như vậy, hẳn biết ông ấy đang nghiên cứu thứ gì, chỉ cần có khoang thuyền ngủ đông thì bệnh của Tưởng Nguyệt chỉ là một vấn đề nhỏ không đáng kể, tương lai sẽ dễ dàng giải quyết".
"Xin mượn lời tốt lành của cậu."
Trịnh Thành Hà gật đầu:
"Cậu trai, xin hỏi cậu tên gì?”
"Tôi tên Lâm Huyền, anh cứ gọi tôi là Lâm Huyền là được, anh lớn tuổi hơn tôi, không cần khách sáo như vậy."
Trên thế giới này có rất nhiều người đáng thương, Lâm Huyền cũng không giúp được họ điều gì.
Tòa nhà bệnh viện cao hơn hai mươi tầng này, mỗi tầng đều có hàng chục phòng bệnh lớn nhỏ, ai ở bên trong đều đang chạy đua với tử thân giống như Trịnh Tưởng Nguyệt và Hứa Y Y.
Đây chính là sự thật của thế giới này.
Sinh lão bệnh tử, con người thực sự bất lực trước quy luật tự nhiên tuyệt đối này.
Cũng chính vì vậy.
Phát minh của giáo sư Hứa Vân và Đường Hân mới trở nên vĩ đại như vậy.
Một khi khoang thuyền ngủ đông được nghiên cứu thành công, con người có thể lần đầu tiên đấu tranh với số phận về sinh lão bệnh tử, dùng ngủ đông để vượt thời gian, dùng thời gian để đổi lấy khả năng. Đối với nền văn minh nhân loại mà nói, rõ ràng đây là một chuyện tốt lớn...
Nhưng tại sao Chu Đoạn Vân và những người đó lại muốn giết Hứa Vân và Đường Hân?
Mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì?
Nền văn minh nhân loại không phát triển trong hàng trăm năm, thậm chí còn thụt lùi, vậy thì có lợi ích gì đối với bản thân họ thế?
Những vấn đề này Lâm Huyền đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời.
Có lẽ đúng như Hoàng Tước đã nói...
Câu Lạc Bộ Thiên Tài mới có câu trả lời cho tất cả những điều này và cách đơn giản nhất để biết được câu trả lời... là có được một tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Nghĩ đến Hoàng Tước.
Lâm Huyền lại nghĩ đến lý do Hoàng Tước cố ý dân mình đến đây hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận