Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 314: Cá mè một giuộc (2)

Mặc dù không có cách nào chứng minh cái chết của Hứa Vân có liên quan đến Chu Đoạn Vân... nhưng ít nhất cái chết của Đường Hân, Chu Đoạn Vân rất khó thoát khỏi liên quan.
Điều này người khác không nhìn thấy, thậm chí cảnh sát cũng không nhìn thấy.
Nhưng Lâm Huyền rất chắc chắn.
Nếu cái chết của Đường Hân thực sự là do một kế hoạch được thiết kế tỉnh vi, thì thời điểm xuất hiện của Chu Đoạn Vân chắc chắn là một mắt xích quan trọng nhất! Chỉ có hắn ta mới có thể quyết định chính xác thời gian tử vong của Đường Hân!
"Cao Dương...'.
Lâm Huyền ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng mập mạp đang thở dài đi tới:
"Chu Đoạn Vân ở đâu?"
Ngoại ô thành phố Đông Hải.
Biệt thự bên hồ.
Cánh cửa gỗ đỏ bị đẩy mạnh mở tung!
Cạch.
Công tắc đèn được bật lên, kéo chàng trai trắng trẻo ra khỏi ánh trăng, lộ diện dưới ánh sáng của đèn chùm pha lê.
"Hừ...' Người đàn ông vừa bước vào cửa hừ lạnh một tiếng:
"Đường Hân chết rồi."
"Tốt."
Chàng trai trong đống sách nhẹ giọng đáp.
"Khi nào giết Lâm Huyền?"
"Khi nào chúng ta tìm được bằng chứng hắn làm nhiễu loạn lịch sử" Chàng trai không ngẩng đầu lên.
"Tại sao đến lượt Lâm Huyền lại phiền phức thế này?"
Người đàn ông ở cửa cau mày:
"Giết Đường Hân thì nói giết là giết, sao giết Lâm Huyền lại phải lật đi lật lại tìm bằng chứng?”
"Chu Đoạn Vân, nếu có ý kiến thì đi tìm Ngạo Mạn mà nói."
Chàng trai ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở cửa:
"Thậm chí, nếu anh có ý kiến, anh có thể không đến Đông Hải, không tham gia kế hoạch này."
"Ha ha."
Chu Đoạn Vân cười khinh miệt:
"Không có tôi, anh có thể giết Đường Hân vào lúc 0 giờ 42 phút không?"
"Có gì mà không được? Chỉ là tốn chút công sức thôi."
Chàng trai đáp lại một cách thản nhiên:
"Tác dụng lớn nhất của anh không phải là gọi Đường Hân vào lúc 0 giờ 42 phút... tôi có cách kín đáo hơn để khiến Đường Hân đứng đúng lúc 0 giờ 42 phút trên đường, không cần phải lộ diện anh."
"Ý anh là gì?"
Mặt Chu Đoạn Vân lập tức tối sâm, nhìn chằm chằm vào chàng trai. "Tôi cố tình để Lâm Huyền nghi ngờ anh."
Chàng trai mảnh khảnh chống tay lên sàn đứng dậy, bỏ tay vào túi, đi tới bàn ăn cầm lấy cốc nước:
"Tác dụng lớn nhất của anh... chính là làm bia cho Lâm Huyền."
"Anh dám lấy tôi làm mồi nhử?"
Chu Đoạn Vân chửi thề:
"Anh diễn xuất giỏi như thế, không làm mồi nhử thì thật là lãng phí."
Chàng trai cầm cốc nước nhìn Chu Đoạn Vân cười:
"Phải nói là, dù tôi không thích anh, nhưng anh đúng là người giả dối và biết nói dối nhất mà tôi từng gặp."
"Anh đã xem phim "Hãy bắt tôi nếu có thể" của Leonardo DiCaprio chưa? Tôi thấy anh còn lừa giỏi hơn nam chính trong phim... trên người anh không có gì là thật, tôi nghĩ chắc Ngạo Mạn đã nhìn trúng điểm này của anh, nên mới tha mạng cho anh năm xưa."
"Anh nghĩ các anh giỏi lắm à?"
Chu Đoạn Vân cười lạnh một tiếng, gân xanh nổi lên, như bị chạm vào nỗi đau:
"Giết một người mà lề mề! Nếu không phải Lâm Huyền giúp Hứa Vân, tại sao kết quả nghiên cứu của Hứa Vân lại nằm trong tay Lâm Huyền? Chuyện rõ ràng như thế còn cần bằng chứng gì? Giết hắn đi không được sao? Một lũ hèn nhát!"
"Vậy anh đi giết đi, đâu có ai ngăn anh."
Chàng trai cười nhún vai:
"Xem lần này Ngạo Mạn có tha mạng cho anh nữa không."
Chu Đoạn Vân hít một hơi thật sâu, nheo mắt nhìn chàng trai:
"Bây giờ tôi mới hiểu... tại sao lần đầu gặp tôi lại ghét anh như vậy."
"Là vì tôi thương hại anh, không để Bạo Thực bắn chết anh à?"
"Là vì thái độ tự cho mình là đúng của anh giống hệt Lâm Huyền!"
Chu Đoạn Vân căm ghét nhìn chàng trai:
"Thật kinh tởm."
"Thật vậy à.
Chàng trai lắc đầu cười:
"Mặc dù tôi và Lâm Huyền chỉ gặp nhau một lần, nhưng nếu bỏ qua lập trường, tôi thấy hắn cũng là một người khá tốt."
"Ha ha, các anh quả thật có thể làm bạn tốt của nhau."
Chu Đoạn Vân bước ra khỏi cửa, đóng sầm cửa lại:
"Ngưu tâm ngưu mã tâm mã”...
"Chu Đoạn Vân... đi theo chiếc taxi đó rồi."
Cao Dương thở dài nói:
"Lúc đó cậu chú ý hết vào Đường Hân, chắc không để ý xung quanh. Khi chiếc taxi vừa khởi động, Chu Đoạn Vân liền lên xe yêu cầu tài xế quay đầu, đuổi theo chiếc taxi đó."
"Vừa rồi tớ đã liên lạc với hắn ta, hắn ta nói không đuổi kịp, cuối cùng vẫn để chiếc taxi chạy mất, nhưng camera hành trình vẫn ghi lại được khá nhiều thứ. Hắn ta định đến đồn cảnh sát, giao video từ camera hành trình cho cảnh sát. Có những video này, cảnh sát sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm chiếc xe đó."
Lâm Huyền không nói gì...
Hắn thực sự rất nghi ngờ Chu Đoạn Vân, gần như chắc chắn rằng hắn ta đã tham gia vào vụ mưu sát Đường Hân.
Nhưng họ xử lý rất khôn khéo.
Chu Đoạn Vân không có bất kỳ động cơ hay hành vi trực tiếp nào giết Đường Hân, ngay cả khi cảnh sát điều tra, họ cũng không tìm được bất kỳ bằng chứng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận