Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 270: Nghiên cứu viên (1)

"Đương nhiên rồi, vì ấn tượng rất sâu sắc mà!"
Đường Hân cười tươi, nụ cười rạng rỡ nhìn Lâm Huyền:
"Cậu còn nhớ..."
"Chà! Lâm Huyền nhìn kìa! Rolls-Royce! Chà!"
Tiếng hét của Cao Dương cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Lâm Huyền nhìn theo hướng tay Cao Dương chỉ về phía cửa khách sạn.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen tím đỗ nghiêng ngang ngược trước cửa khách sạn!
Người tiếp tân lập tức ra đón, cửa sau của chiếc Rolls-Royce mở ra, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tóc vuốt ngược bóng loáng bước xuống xe với nụ cười.
Hắn ta chỉnh lại cổ áo, bước chân vững chãi về phía này với đôi giày da sáng bóng.
"Lâm Huyền... Long Vương Tu La Trần Bắc Huyền đến rồi."
Cao Dương thì thâm vào tai Lâm Huyền.
"Đây là ai? Bạn lớp mình à?"
Lâm Huyền thì thầm.
"Đúng vậy! Cậu không nhận ra sao? Đây là Chu Đoạn Vân!"
Lâm Huyền chớp mắt.
Thật sự không nhận ra.
Trong ký ức của hắn, Chu Đoạn Vân là một đứa trẻ nghèo, quần áo cũ kỹ, tóc dài, ngồi ở hàng cuối lớp... luôn cúi đầu, không thích nói chuyện, trông rất tự ti.
Lâm Huyền nhớ cũng không nói chuyện gì với Chu Đoạn Vân, nên không có ấn tượng. Nhưng kiểu tóc xù và dáng vẻ cúi đầu im lặng vẫn còn đọng lại trong trí nhớ, còn người đàn ông thành đạt sáng chói trước mặt này hoàn toàn không liên quan gì đến hình ảnh cậu bé tự ti và quê mùa kia.
Tiên có thể thay đổi con người đến thế sao?
"Chào trưởng lớp Cao."
Chu Đoạn Vân sáng chói từng inch nụ cười, đi đến trước Cao Dương, đưa tay bắt tay.
"Cậu giỏi quá Chu Đoạn Vân! Phát tài rồi à!"
"Đùa thôi... bận rộn công việc, không kịp thay đồ nên đến thẳng đây, nếu không đã không mặc như thế này đến họp lớp, để mọi người cười rồi."
Nói xong, Chu Đoạn Vân quay đầu nhìn Lâm Huyền, cũng mỉm cười đưa tay ra:
"Lâm Huyền, lâu rồi không gặp, cậu vẫn đẹp trai như xưa."
"Cậu cũng rất đẹp trai, thật đấy, trông cậu trưởng thành hơn chúng tớ nhiều."
Lâm Huyền cũng cười bắt tay Chu Đoạn Vân.
Hắn nhận ra buổi họp lớp lần này có nhiều người nhớ dai thật, sao ai cũng nhớ tốt thế?
Hay là mình thật sự gây ấn tượng mạnh, khó quên như thế?
"Lâm Huyền, giờ cậu làm gì rồi?"
"Ở Đông Hải, kiếm cơm sống thôi."
"Ôi, thật trùng hợp?"
Chu Đoạn Vân cười nhìn Lâm Huyền:
"Sau Tết... tớ cũng định phát triển ở Đông Hải!"
"Ồ hô! Mọi người đều muốn đến Đông Hải sao!"
Nghe thấy Chu Đoạn Vân cũng định đến Đông Hải phát triển, Cao Dương cười lớn:
"Tất cả cùng đến! Ha ha ha, chúng ta có thể chơi một bàn mạt chược ngay!"
"Được rồi, hai người các cậu là cuối cùng rồi, bây giờ mọi người đều đã đến đủ, hai người lên trước đi! Phòng lớn nhất ở đầu phía đông tầng hai, trong đó toàn là bạn cùng lớp của chúng tai".
Chu Đoạn Vân mỉm cười nhìn Đường Hân:
"Vị mỹ nữ này là ai vậy?”
"Chào cậu, tớ là Đường Hân."
Đường Hân cười tự nhiên:
"Chào cậu, bạn cùng lớp Chu."
"ÀI Đường Hân!"
Chu Đoạn Vân chợt nhận ra:
"Tớ nhớ ra rồi! Lúc học lớp 11, cậu chuyển đến nhưng chỉ vài ngày là ra nước ngoài."
Lâm Huyền và Cao Dương nhìn nhau, thấy được sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Đây là những 'thiên tài trí nhớ” sao?
Có phải "Bộ não siêu phàm" chuyển đến không? Sao ai cũng nhớ rõ thế?
Đường Hân cũng rất ngạc nhiên, cười nhẹ:
"Thật sự là... tớ cảm thấy rất bất ngờ, lần này đến dự họp lớp, trong lòng tớ cũng có chút lo lắng, sợ rằng mọi người đã quên tớ."
"Ha ha ha, người đẹp mà, mọi người luôn nhớ rõ. Mời, quý cô trước. Chu Đoạn Vân cười hớn hở, vén rèm mời Đường Hân vào trong.
"Cảm ơn cậu."
Đường Hân gật đầu với Chu Đoạn Vân, quay đầu vẫy tay với Lâm Huyền:
"Tớ lên trước đây Lâm Huyền, lát gặp lại."
Cao Dương nhìn theo hai người bước vào thang máy trong sảnh, cười gian nhìn Lâm Huyền:
"Ha ha ha, cậu gặp vận may rồi Lâm Huyền! Đường Hân từ đầu đến cuối không hề nhìn tớ một cái! Rõ ràng là nhắm đến cậu!"
"Tớ đã nói rồi, tại sao vừa khi cậu xuất hiện trong nhóm lớp, Đường Hân lập tức nhắn tin đáp lại... rõ ràng cô ấy là luôn để ý đến cậu! Nếu cậu không nói lời đó, có lẽ Đường Hân hôm nay sẽ không đến!"
Lâm Huyền không nói gì.
Với Cao Dương, hắn đã quen thuộc, không cần vòng vo lịch sự.
Hắn đâu có ngốc...
Sự nhiệt tình của Đường Hân dành cho mình, sao hắn không nhận ra?
Người sáng suốt đều thấy rõ là nhắm đến mình.
Nhưng...
Lý do là gì?
Lý do là gì?
Nhớ lại vừa rồi Đường Hân dường như muốn nói gì đó với mình, nhưng bị tiếng hét của Cao Dương cắt ngang.
"Cậu đúng là..."
Lâm Huyền lắc đầu nhìn Cao Dương.
Người này đôi khi như Đại Kiểm Miêu, không giúp được gì lại còn phá hoại.
Hắn nhìn danh sách nhăn nhúm trong tay Cao Dương:
"Xác nhận chưa? Mọi người đều đến đủ chứ?"
Cao Dương nhìn lại danh sách một lần nữa, gật đầu, gấp lại bỏ vào túi:
"Tổng cộng 41 người, đều đến đủ, nhiều hơn dự đoán... may là phòng có bốn bàn lớn, đủ chỗ ngồi."
"Vậy chúng ta cũng lên thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận