Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 832: Mảnh ghép cuối cùng ! (2)

"Tôi nhớ lúc đó cậu cũng nói, cậu muốn trở thành một nhà khoa học đúng không?"
Cao Dương nghiêng đầu sang, nhìn Lâm Huyền:
"Bây giờ cậu còn muốn trở thành một nhà khoa học không?"
"Không còn nữa."
Lâm Huyền nhắm mắt lại, trong tay vẫn giữ chặt quyển nhật ký bị khoá, hắn phải giải bằng phương pháp Chứng minh bằng cạn kiệt:
"Khi tôi nhận ra mình sẽ không thể trở thành một nhà khoa học với IQ này, tôi liền dứt khoát từ bỏ. Sau đó bắt đầu chơi Parkour, học một ít về vẽ tranh, chuẩn bị bước vào con đường thi đại học dành cho sinh viên nghệ thuật."
"Ai nha, đừng từ bỏ ước mơ quá sớm nha."
Cao Dương vỗ võ ngực:
"Cậu nhìn tôi đi, chẳng phải ước mơ trở thành phi hành gia của tôi đã thành hiện thực rồi hay sao? Cuộc sống chính là như vậy, nói không chừng một lúc nào đó gặp phải chuyện gì khiến cậu thật sự có thể trở thành một nhà khoa học đấy!"
"Tôi lại thật sự hy vọng bản thân có được bộ não kia."
Lâm Huyền quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đâu phải cứ muốn trở thành một nhà khoa học là có thể trở thành?
Nếu hắn thật sự có thể trở thành nhà khoa học, hắn nhất định sẽ đầu tư vào nghiên cứu Hằng số Vũ Trụ ngay lập tức, nhất định sẽ tìm ra sự thật về con số 42 bí ẩn.
Hiện tại, gần như tất cả bí ẩn bên người hắn đều quay xung quanh con số 42 này.
Khi nào ý nghĩa thực sự của Hằng số Vũ Trụ 42 có thể được nghiên cứu triệt để thì khả năng cao là tất cả những bí ẩn này sẽ được giải đáp.
Trong nửa khoang hành khách bên phải, tiếng ngáy am ầm của Cao Dương lại vang lên.
Ngủ trong tích tắc chính là như vậy.
Nếu không trả lời cậu ta, hoặc chưa kịp trả lời cậu ta, thì cậu ta có thể lập tức ngủ mất.. Thật là siêu năng lực khiến người khác ao ước.
Cùm cụp, cùm cụp.
Lâm Huyền vẫn không ngừng lật ổ khoá mật mã trong tay.
Bắt đầu từ khi rời khỏi khách sạn vào buổi sáng nay, hắn vẫn ở trong cái tư thế và động tác như thế này:
Nửa ngồi nửa nằm.
Tay trái cầm gáy quyển nhật ký,
Tay phải cầm ổ khoá mật mã, Xoay ổ quay mật mã, rồi ấn vào ổ khoá; xoay một lần lại ấn một lần.
Hiện tại ổ quay của khoá mật mã đã được quay đến 6432... 6431... 6430...
Ước tính khi máy bay hạ cánh ở sân bay Đế Đô, hắn sẽ có thể thử hơn 3.000 mật khẩu.
Cũng ổn.
Nếu sớm biết mật mã là số nhỏ như vậy, đáng lẽ hắn nên thử từ số 0000 rồi đi dần lên từng chữ số một.
Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, Chứng minh bằng cạn kiệt chính là như vậy, thử từng cái khả năng một, thì chúng ta mới có thể tìm ra câu trả lời chính xác.
Sau đó không lâu, tiếp viên hàng không đưa đồ ăn tới khoang hạng nhất.
Cao Dương duỗi ra ba ngón tay:
"Ba phần."
"Được rồi thưa ngài."
Tiếp viên hàng không vừa lễ phép vừa nhiệt tình cười cười, lấy cho Cao Dương thêm mấy phần món chính và trái cây.
"Có tiền đúng là tốt, Lâm Huyền."
Sau khi tiếp viên hàng không rời đi, Cao Dương nghiêng người lại gần, nhỏ giọng nói với Lâm Huyền:
"Trước kia lúc ngồi khoang phổ thông, đồ ăn đã không ngon như thế này thì thôi đi, mỗi lần gọi hai phần còn khó chịu, đâu có giống thế này! Muốn ăn bao nhiêu thì ăn! Thái độ rất tốt, còn ngồi hẳn xuống để phục vụ! Trái cây nhiều vô kể!"
"Mười phần tiên được một phần hàng."
Lâm Huyền từ tốn nói:
"Trao đổi không công bằng."
...
Sau khi máy bay hạ cánh, Lâm Huyền định đợi xe chuyên dụng của khách sạn tới đón, hai người để hành lý vào phòng, sau đó lập tức lên đường quay trở lại Đế Đô, đến tiểu khu Hi Thụy Đô.
Bọn họ rất ăn ý, lặng lẽ đi ngang qua quảng trường nhỏ.
Quả nhiên.
Bà lão hiền hòa kia vẫn ngồi ở chỗ đó tách hạt thạch.
Từng hạt từng hạt, chậm chạp mà cẩn thận, ngón tay nhẹ nhàng cầm lên rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
"Bà ấy thật sự rất yêu con gái của bà ấy."
Cao Dương nhẹ giọng nói:
"Ngày đó tôi đã ở đây nói chuyện cùng bà ấy rất lâu, bà ấy không hề mời tôi ăn lựu. Tôi không cần nhất định phải ăn lựu của người ta... Chỉ là sự nhiệt tình và hiếu khách đã ngấm vào trong xương tủy của người dân Sơn Đông, những lúc như vậy dù thế nào họ cũng sẽ lịch sự mời khách một chút."
"Nhưng mà bà ấy không hề làm vậy, ở trong mắt bà ấy những hạt lựu này là dành cho con gái Trương Vũ Thiến của bà, cho nên sẽ không cho người khác ăn dù chỉ là một hạt. Ai, cậu nói xem, nếu như hai cô gái này thật sự là thiên niên trụ, hơn nữa cái thiên niên trụ này còn là bị người ta cố ý đặt xuống, cố ý tạo ra..."
"Cậu nói xem người này có lương tâm hay không? Lấy đứa con gái mà người khác khổ sở nhọc nhằn nuôi lớn 20 năm đi để đóng cột! Sau khi đóng cho hồn phi phách tán xong, ngay cả một cọng tóc cũng không để lại, hắn định để cho bố mẹ người ta sống thế nào? Thật sự là khốn nạn vô cùng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận