Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 346: Người đã chết (2)

Âm...
Chiếc Hummer lùi xe lại rồi phóng đi với tốc độ cao, biến mất ở cuối con đường không có đèn.
Trên sân thượng tòa nhà bên cạnh, một già một trẻ lặng lẽ quan sát tất cả.
Quý Tâm Thuỷ giơ cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay:
0 giờ 42 phút 58 giây.... 59 giây...
0 giờ 43 phút.
"Quả nhiên, ở nước ngoài làm việc dễ dàng hơn nhiều."
Giọng nói của ông già khô khốc, ông ta không thích khí hậu ở đây, ở độ tuổi này ông ta nên ở nơi ẩm ướt thì đúng hơn.
"Đúng vậy."
Quý Lâm bên cạnh dửng dưng trả lời.
"Hầu hết các nước ngoài đều thưa thớt dân cư, nhờ mọi người luôn kêu gọi quyền riêng tư, quyền riêng tư, camera không thể phủ sóng toàn bộ như ở Long Quốc, điều này giúp chúng ta tránh được không ít rắc rối".
"Hơn nữa, cảnh sát ở đây không tận tụy như vậy, chỉ cần vài ba câu là có thể đánh lạc hướng... Nếu để tôi chọn một nơi để dưỡng già sau này, tôi chắc chắn sẽ chọn Long Quốc."
Quý Tâm Thuỷ buông cổ tay xuống, mũi khó chịu hít vào hai hơi, nhìn chiếc xe Volkswagen màu trắng vừa rời khỏi hiện trường tai nạn giao thông, cô đơn và nhịp nhàng nhấp nháy đèn cảnh báo màu vàng:
"Đúng vậy... Nếu không phải vì ông ta muốn câu Lâm Huyền ra thì tôi thực sự không muốn dẫn Đường Hân đến Đông Hải để giết, trong thời gian ngắn xảy ra hai vụ án tương tự trong cùng một thành phố thì không thể không bị chú ý. Tuy nhiên, may mắn thay, cậu đã vào Sở cảnh sát thành phố Đông Hải nên đã nắm được toàn cục."
"Nhưng Lâm Huyền quá thận trọng."
Quý Lâm lắc đầu:
"Hắn không mắc câu chuyện của Đường Hân, đồng thời rõ ràng là đã có sự cảnh giác, con ước tính rằng trong những sự việc hiện tại, tìm ra bằng chứng hắn làm nhiễu loạn lịch sử... có lẽ là không có hy vọng."
"Hắn cũng không ra tay với Chu Đoạn Vân sao?"
Quý Tâm Thuỷ hỏi.
"Không.
Quý Lâm nhẹ giọng nói:
"Chu Đoạn Vân cũng là mồi nhử mà chúng ta thả ra nhưng thật đáng tiếc là Lâm Huyền không có bất kỳ hành động nào, Chu Đoạn Vân vẫn sống tốt."
"Tôi không biết Lâm Huyền đang nghĩ gì, rốt cuộc là hắn không có năng lực siêu nhiên như chúng ta tưởng tượng, hay là hắn thận trọng đến mức ngay cả một vai nhỏ như Chu Đoạn Vân cũng không dám giết?"
"Không sao, cứ tiếp tục theo dõi, dù sao thì Chu Đoạn Vân cũng là quân cờ bỏ đi."
Quý Tâm Thuỷ hừ lạnh một tiếng:
"Lúc đầu không giết hắn ta, chính là để dành dùng lúc này."
"Ông cũng thận trọng quá."
Quý Lâm quay đầu nhìn Quý Tâm Thuỷ:
"Chúng ta đều bị bắt trên vùng biển quốc tế rồi, ông giết hắn ta thì có ích gì? Câu Lạc Bộ Thiên Tài có thể biết được chuyện nhỏ này sao?"
"Chúng ta không thể mạo hiểm được.”
Những nếp nhăn và đốm đen trên khuôn mặt Quý Tâm Thuỷ nhăn lại, vẻ mặt rất nghiêm túc:
"Câu Lạc Bộ Thiên Tài thực sự có năng lực mà chúng ta không thể tưởng tượng được... Họ mạnh đến mức khiến tôi nghi ngờ tính xác thực của thế giới này."
"Ngạo Mạn à, tiến sĩ Poncemai vừa bị đâm chết chính là một thành viên của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, cấp trên của ông yêu cầu ông giết phải không?"
Quý Lâm hỏi lại lân nữa.
Đối mặt với câu hỏi của Quý Lâm, Quý Tâm Thuỷ không nói gì...
Ông ta không có gì để nói.
Quý Lâm không phải kẻ ngốc, bây giờ ông ta có cấp trên là thành viên của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, điều này gần như đã được công khai trước mặt Quý Lâm.
Thừa nhận hay không cũng như nhau.
"Bởi vì vụ giết người lần này cũng giống như Đường Hân, căn bản không cần bất kỳ bằng chứng nào, cứ giết chết, nhìn là biết có người ở phía sau ra lệnh cho ông rồi."
Quý Lâm cúi đầu cười:
"Nhưng Lâm Huyền thì khác... Cái này giống như không có ai ra lệnh cho ông giết, chính ông tự tìm ra muốn lập công chuộc tội, giống như học sinh tiểu học muốn thể hiện trên lớp vậy. Vì vậy, ông mới phải tìm mọi cách tìm bằng chứng, chứng minh Lâm Huyền đang làm nhiễu loạn lịch sử".
"Vì vậy, tôi đã nghĩ. Ngạo Mạn, dù sao thì chỉ có hai chúng ta, ông cứ nói thẳng với tôi đi, tham gia kỳ thi của Câu Lạc Bộ Thiên Tài... Có phải là chủ động tìm một người làm nhiễu loạn lịch sử không?"
Quý Tâm Thuỷ đầu:
"Điểm này cậu vẫn đoán sai rồi Quý Lâm, đừng hỏi tôi nữa, tôi chỉ đang làm những gì tôi nên làm thôi, cậu cũng nên tập trung vào việc tìm ra bằng chứng Lâm Huyền làm nhiễu loạn lịch sử đi".
"Chúng ta thực sự hoàn thành được việc này, tôi và cậu tự nhiên sẽ có câu trả lời."
"Nói vậy... Ông đến Đức vào thời điểm này rốt cuộc có kế hoạch gì? Bọn tôi đã xử lý xong toàn bộ tài liệu nghiên cứu trong nhà tiến sĩ Poncemai theo lời ông nói rồi, không ai trên thế giới biết được ông ta đã bí mật tiến hành nghiên cứu.'.
Nghe xong, Quý Lâm cầm tài liệu đang cuộn trên tay, mở ra.
Đó là thông tin liên quan đến tiến sĩ Poncemai.
47 tuổi, chưa kết hôn, sống độc thân, không có con cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận