Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 515: Quốc vương của Rhine (1)

"Vì vậy..."
Lâm Huyền nhìn con robot thùng rác đang phát sáng mắt xanh, chăm chú nhìn hắn, liên tục yêu câu nhập mật khẩu.
Nếu nó cũng được gọi là V V.
Thì mật khẩu này, có lẽ liên quan đến trí tuệ nhân tạo siêu cấp V V này?
Liên tưởng đến thành phố trên không Rhine, tiên thân của nó chính là công ty Rhine do mình thành lập, dù bây giờ công ty này đã không còn tồn tại, nhưng tất cả ở đây đều xuất phát từ công ty vĩ đại đó.
Dù không biết tại sao Triệu Anh Quân trở thành chủ sở hữu của công ty Rhine, cũng không biết tại sao sự tồn tại và lịch sử của mình hoàn toàn bị xóa bỏ.
Nhưng.
Lịch sử là lịch sử.
Những gì đã xảy ra trong thực tế, nó là sự tồn tại khách quan.
Công ty Rhine là do mình thành lập.
Đây là một sự thật không thể thay đổi.
Ngày 20 tháng 5,
Lâm Huyền nhớ lại buổi sáng hôm đó, trong văn phòng tầng 22 của công ty MX, khi mình nộp đơn từ chức, Triệu Anh Quân cầm cuốn lịch trên tay, chỉ vào ngày hôm đó, mỉm cười nhìn mình:
"Như vậy... hôm nay đối với cậu, là một ngày đáng nhớ."
"Ngày 20 tháng 5 năm 2023. cậu đã bước một bước đáng nhớ nhất trong cuộc đời, tìm thấy điều cậu thực sự muốn làm, đặt tên cho công ty mà cậu yêu thích, tôi thực sự rất vui cho cậu."
"Dù sau này, công ty của cậu sẽ đạt được những thành tựu gì, sẽ đi đến đâu, sẽ phát triển quy mô như thế nào. Nhưng dù sao, hôm nay... công ty Rhine đã đến với thế giới."
Đúng vậy.
Lâm Huyền từ từ ngẩng đầu lên.
Đối với cái tên Rhine, đối với cuộc đời mình, nếu có ngày nào đó đáng nhớ nhất...
Ngoài ngày sinh nhật, chắc chắn là ngày đặt tên cho công ty Rhine.
Ngày thành lập chính thức của công ty Rhine, ngày công khai ra bên ngoài, là ngày cắt băng khánh thành, không phải ngày 20 tháng 5.
Như Triệu Anh Quân đã nói, đây là ngày kỷ niệm riêng của mình.
Đây là bước đầu tiên thực sự của mình;
Là khởi đầu của việc tìm thấy hướng đi trong cuộc đời và sẵn sàng nỗ lực thay đổi tất cả.
"Vui lòng nhập mật khẩu!"
Vẫn là giọng điện tử không cảm xúc, con robot thùng rác với đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hắn.
Lâm Huyền xoay người.
Trước mặt là siêu trí tuệ nhân tạo V V khổng lồ, một V V, nhìn vào một V V khác:
"Mật khẩu là..."
Lâm Huyền nhẹ nhàng nói:
"20230520."
Lâm Huyền khá tự tin về mật khẩu này.
Vì lúc đó Triệu Anh Quân đã nói như vậy.
Giờ thành phố trên không Rhine là do cô ấy xây dựng,
Lỗ hổng trong lưới phòng không là do cô ấy để lại cho mình,
Robot mở cửa này được thiết kế đặc biệt để khóa mình,
Dưới tất cả những sự trùng hợp này...
Chắc chắn có một ý nghĩa rất cố tình.
Lâm Huyền cúi đầu.
Nhìn vào con robot thùng rác dưới chân mình.
Tuy nhiên...
Sau vài lần ánh sáng xanh trong mắt robot thùng rác nhấp nháy, nó đột nhiên trở nên mờ nhạt:
"Mật khẩu sai, tạm biệt!"
Nói xong, chưa kịp để Lâm Huyền phản ứng.
Con robot thùng rác như đột ngột mất điện, mất cân bằng, ngã ngửa ra sau...
Rầm!
Một tiếng động nặng nề.
Con robot cũ kỹ luôn nhảy nhót, gây phiên toái này, cứ thế lăn lông lốc nhờ thân hình tròn trịa đến dừng lại bên cạnh tủ trưng bày.
Như thể nó đã chết.
Lâm Huyền đầy thắc mắc.
Không phải chứ, sao lại ngã ra như vậy?
"Không thể nào? Chẳng lẽ chỉ có một lần nhập mật khẩu thôi sao!"
Robot từ biệt quá đột ngột, khiến Lâm Huyền không kịp trở tay.
Trước đây vì một cái két sắt, hắn đã phải vào giấc mơ hàng chục lần, thử vô số mật khẩu...
Vì vậy, hắn đã chuẩn bị tâm lý rằng lân này mật khẩu cũng không chắc sẽ đoán đúng ngay.
Không đúng lần đầu thì đoán lần thứ hai.
Có gì to tát đâu.
Hắn vừa nghĩ đến khả năng đầu tiên thì đã thử ngay; nếu thành công thì may mắn, không thành công thì nghĩ đến cái tiếp theo, dù sao cũng còn nhiều đáp án dự phòng khác.
Nếu mật khẩu này là do Triệu Anh Quân cố tình để lại cho mình, thì chắc chắn không quá khó đoán, đoán vài lần là được.
Nhưng!
Con robot này chỉ cho mình một lần trả lời, trả lời sai là nằm im, đây là thiết lập quái quỷ gì?
"Này này! Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy!"
Lâm Huyền đi tới, bế con robot thùng rác lên, đặt ngay ngắn, gõ nhẹ lên đầu nó.
Không có phản ứng.
"Chuyện này..."
Lâm Huyền cảm thấy bất lực. Nhìn vào con robot đầy rỉ sét này, chắc hẳn nó đã tuần tra và nhặt rác dưới tượng đài Triệu Anh Quân hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm.
Trải qua hàng trăm năm mưa gió, nó không thể nào chỉ vì một lần mật khẩu sai mà "tắt thở" được chứ?
"Chẳng lẽ ngay từ đầu đã được thiết lập như vậy? Vì lý do an toàn? Chỉ cho phép nhập mật khẩu một lần?"
Lâm Huyền không thể hiểu nổi.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể.
Dù sao Triệu Anh Quân trong tương lai chắc chắn hiểu rằng mình có khả năng lặp lại giấc mơ vô hạn, dù chỉ có một cơ hội, nhưng với mình thì có thể thử vô số lần, ít nhất là mỗi đêm đều có thể thử một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận