Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 723: Ước định của chúng ta (5)

Ngụy Thành đưa tay chỉ vào phần giữa của máy bay vũ trụ:
"Chức năng và hoạt động chính của không gian đều tập trung ở phần này, bao gồm cả bảng điều khiển để Cao Dương vận hành cánh tay robot cũng đều ở nơi này. A, nơi đó chính là lối ra của cánh tay robot."
Anh ta chỉ vào nơi có cánh cửa đang đóng lại trên máy bay vũ trụ:
"Lúc bình thường, cánh tay robot sẽ được gấp gọn lại ở bên trong, lúc cần thiết mới điều khiển nó vươn ra, hiện tại cái nồi cơm điện kia của Lưu Phong... À, thôi được rồi, cứ gọi là cái nồi cơm điện đi, cái tên bắt được khí gì gì đấy thật sự quá dài, ý nghĩa cơ bản nhất của sự tồn tại của ngôn ngữ không phải là để thuận tiện cho việc giao tiếp sao?"
Bốp bốp!
Ngụy Thành võ võ tay, ra hiệu mọi người nhìn anh ta:
"Những ngày tiếp theo, Lưu Phong sẽ tiếp tục tiến hành huấn luyện quá tải trọng lực, nhiệm vụ tương đối nhẹ, bởi vì tổng chỉ huy Hoàng còn sắp xếp cho hắn các nhiệm vụ quan sát khác; Cao Dương, cậu ở chỗ này, trực tiếp luyện tập điều khiển cánh tay robot trên máy bay vũ trụ, chú ý, lúc thật sự tiến hành bắt giữ đồ ở trong vũ trụ sẽ không giống với mô phỏng, tầm nhìn của cậu còn lâu mới tốt bằng tầm nhìn bằng mắt thường, cậu phải điều khiển thiết bị thông qua màn hình giám sát, lúc đó độ khó sẽ tăng lên rất nhiều... nhưng mà hiện tại tôi rất ấn tượng với cậu đấy, tôi tin tưởng cậu có thể làm được."
Sau đó, anh ta quay đầu, nhìn Lâm Huyền và Sở An Tình:
Cho dù không ai thúc giục, nhưng vẫn tự đặt ra yêu cầu cao cho bản thân.
"Rõ. Nhóm người trăm miệng một lời.
Trong những ngày tới, vẫn sẽ là huấn luyện, huấn luyện và huấn luyện.
Cả đội rèn luyện khá tốt, một sợi dây thừng cộng đồng dùng sức, anh ta rất vui mừng. ...
Ngụy Thành rất hài lòng, gật gật đầu.
Khi khoảng cách hạt thời gian và không gian càng ngày càng gân trái đất, thì thời gian cũng càng ngày càng trở nên gấp gáp, mọi người đều có ý thức tự giác tăng thêm giờ rèn luyện.
"Hai người đi theo tôi, đến học cách sử dụng tất cả các thiết bị trong khoang thiết bị. Trong hâu hết các trường hợp những thiết bị này sẽ không được sử dụng, nhưng chắc chắn vẫn phải học. Giống như những gì tôi đã nói với Cao Dương trước đây... 99,99% chương trình huấn luyện của chúng tôi đều là để chuẩn bị cho 0,01% trường hợp khẩn cấp... Mọi người nghe rõ chưa?"
Cái gì gọi là mong muốn mà không thể thành...
Hắn và Sở An Tình dùng hết sức lực giống như lúc thi đại học, chỉ cần học không chết, thì sẽ liều chết để học.
Mỗi đêm, Lâm Huyền vẫn là sẽ đi vào giấc mơ, nhìn hàng chục chiếc khinh khí cầu phát sáng lơ lửng trên bầu trời và nhìn chằm chằm vào quảng cáo kỷ niệm 600 năm thành lập ngân hàng Thái Mỗ.
Lâm Huyền đương nhiên cũng như vậy.
Hắn đã bị mắc kẹt trong giấc mơ thứ tư rất lâu rồi. Ngân hàng Thái Mỗ ở ngay trước mặt, nhưng hắn lại không có cách nào đi mở két để xác minh.
Chết tiệt. Lúc nào mới có thể xử lý Kevin Walker trong hiện thực?
Chính là khoảng cách giữa hắn đang bị mười mấy tên binh sĩ bảo vây, và những chiếc khinh khí cầu chỉ cách đó vài trăm mét đang bay lơ lửng trên bầu trời.
Loại cảm giác này thật là tệ.
Nhưng cũng chỉ cần mất hơn 3 năm là có thể phá giải được két sắt hợp kim hafni. Có lẽ những kẻ địch tạo ra giấc mơ hư ảo, thế giới giả tưởng, studio giả lập cho hắn... Đã sớm biết mật mã két sắt là gì, biết hắn bỏ thứ gì vào, cũng đã biết trên tờ giấy viết gì.
Lâm Huyền thừa nhận, lúc trước ở trước mặt V V, hắn có hơi tự phụ. Hắn đã nghĩ rất nhiều kế hoạch, nhưng không có cách nào đạt được điều kiện khắc nghiệt như thế.
Mảnh giấy nhỏ sắp cất vào két sắt kia, mảnh giấy có thể lừa dối cả thế giới, lừa dối tất cả mọi người, khiến bản thân hắn trong phút chốc có thể hiểu và nhận ra rằng giấc mơ là có thật... Rốt cuộc thì nó sẽ nói gì vậy?
Ngoài ra, còn có một việc cũng khiến cho Lâm Huyền buồn rầu.
Trên lý thuyết, cho dù kẻ địch không thể đọc được trí nhớ của hắn.
Thật giống như treo một củ cà rốt ở trước mặt con lừa vậy, chỉ cách một chút thôi nhưng mãi mãi không thể chạm đến được.
Dù sao, đối với hắn mà nói, cho dù 1 phút trước hắn đặt mật mã két sắt, rồi 1 phút liền đi vào giấc mơ, nhìn thì có vẻ rất nhanh.
Nhưng trên thực tế đối với kẻ địch mà nói... 1 phút này, là 600 năm của bọn hắn.
Nếu bọn họ thực sự có đủ khả năng và sự kiên nhẫn để xây dựng cho hắn một studio thế giới giả tưởng chân thật như vậy, thì việc bẻ khóa mật mã của một chiếc két sắt trong 600 năm chẳng phải là điều rất dễ dàng sao?
600 năm...
Thời gian dài như vậy, trận chiến này thật sự rất khó đánh.
Nhưng mà.
Nhất định phải đánh!
Nhất định phải nghĩ ra biện pháp để đánh thắng!
"Cho nên...'.
Tối hôm đó, Lâm Huyền mệt mỏi vì buổi huấn luyện đang nằm ở trên giường, ngáp một cái, đầu óc cũng rất mệt mỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận