Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 240: Cạm bẫy

Nhưng trước đó để lấy được lòng tin của Triệu Anh Quân, hắn đã cố tình tạo dựng hình tượng một người khao khát thành công, mong muốn lập nên sự nghiệp trước mặt cô ấy.
Nếu bây giờ tỏ ra không hứng thú... Có vẻ không ổn lắm.
Hiện tại chỉ còn một bước nữa là hắn có thể trở thành thư ký của Triệu Anh Quân, biết được mật mã của cửa mật mã, nhìn thấy tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, không thể để công cốc được.
"Nhưng vì Sở Sơn Hà đã gửi thiệp mời cho tôi rồi, không đi thì không nể mặt ông ta quá.'.
Lâm Huyền lắc lắc tấm thiệp mời trong tay:
"Dù sao thì tối ngày kia tôi cũng không có việc gì, đi mở mang tâm mắt vậy."
Triệu Anh Quân gật đầu:
"Đi tiếp xúc với những nhân vật lớn như vậy cũng không tệ, chắc chắn có lợi cho sự nghiệp sau này của cậu."
"Vậy thì tối ngày kia gặp nhau ở tiệc tối nhé."
Rầm.
Sau khi rời khỏi văn phòng Triệu Anh Quân, cánh cửa mật mã hai lớp sau lưng đóng sầm lại.
Lâm Huyền nhếch mép.
Triệu Anh Quân vẫn chưa cân nhắc sao?
Rốt cuộc khi nào mới định công bố việc bổ nhiệm thư ký của mình... Sắp về quê ăn Tết rồi, chẳng lẽ cơ hội nhìn thấy tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài phải kéo dài đến sau Tết ư?
"Không đâu.”
Triệu Anh Quân luôn hành động dứt khoát, không bao giờ dây dưa.
Một khi cô ấy đã quyết định thì sẽ hành động nhanh chóng, chắc là trong mấy ngày này.
Ting !
Một tiếng kêu giòn tan.
Cánh cửa thang máy trước mặt từ từ mở ra.....
Ngoại ô Đông Hải, biệt thự ven hồ.
Cùng với tiếng trục quay yếu ớt, cánh cửa đôi bằng gỗ gụ đắt tiền và chế tác phức tạp này được một đôi bàn tay già nua nhăn nheo đẩy ra.
Trong nhà, thiếu niên thanh tú ngồi trước cửa sổ sát đất chiếm trọn bức tường chính diện, ánh trăng rọi vào người hắn ta, ánh sáng huỳnh quang của máy tính xách tay chiếu vào khuôn mặt gầy gò của hắn ta khiến thiếu niên này trông như một bức tượng băng, phủ đầy sương giá.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão rất bất lực:
"Tôi nghĩ trò chơi mèo vờn chuột này không cần chơi nữa rồi... Cậu thắng rồi Quý Lâm, thắng rất triệt để. Nếu con chuột không ra khỏi nhà thì dù con mèo có thần thông quảng đại đến mấy cũng không bắt được cậu."
"Chỉ có điều cậu cần lo lắng là... Chuột là loài động vật đoản mệnh, cậu muốn so với con mèo xem ai sống lâu hơn sao? Hay là muốn chờ tôi già chết rồi mới chịu ra ngoài tắm nắng?"
"Đến đúng lúc lắm, Ngạo Mạn.”
Quý Lâm không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay, ngón giữa tay phải liên tục lướt trên bánh xe cuộn chuột:
"Tôi cần ông giúp tôi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tôi cân một tấm... Thiệp mời dự tiệc mừng năm mới của Hiệp hội Thương mại Đông Hải. Ông quen biết với hội trưởng Hiệp hội Thương mại Đông Hải - Sở Sơn Hà, phải không?"
Ông lão lắc đầu:
"Loại tiểu nhân đó... Không lọt vào mắt tôi."
"Đừng nói vậy, Ngạo Mạn, năm xưa không phải ông cũng từ thành phố Đông Hải phát triển lên sao?"
"Ha ha, cho dù vậy thì khi tôi phát triển ở thành phố Đông Hải, Sở Sơn Hà cũng chỉ là một đứa trẻ con, bọn tôi không cùng đẳng cấp."
"Tóm lại tôi cần một tấm thiệp mời dự tiệc mừng năm mới của Hiệp hội Thương mại Đông Hải."
"Được thôi, không khó đâu."
Ông lão trả lời rất thoải mái, hoàn toàn không coi là chuyện gì:
"Mặc dù rồng mạnh không át được rắn bản địa nhưng chỉ là một tấm thiệp mời dự tiệc thôi, không phải chuyện gì khó, cứ giao cho tôi là được."
"Hiếm khi cậu lại chủ động nhờ vả tôi... Chắc là lần này thực sự muốn ra khỏi hang bắt chuột rồi nhỉ?"
"Cũng tạm thôi."
Quý Lâm buông chuột, duỗi tay cười:
"Ít nhất thì cũng nên đến chào hỏi."
"Tốt lắm”" Ông lão rất hài lòng:
"Như vậy tôi có thể yên tâm rời khỏi Đông Hải rồi. Lân gặp mặt tiếp theo có lẽ phải vài tháng nữa... Hy vọng đến lúc đó có thể nghe được tin tốt của cậu."
"Lần này sao lại lâu thế?"
Quý Lâm ngẩng đầu lên:
"Vẫn về Brooklyn chứ?"
Ông lão gật đầu:
"Tết đến rồi, tôi thực sự phải về Brooklyn một chuyến nhưng ngoài ra, tôi còn có việc khác phải làm ở nước ngoài. Tài liệu nghiên cứu mà Hứa Vân công bố đã gây ra sự hỗn loạn lịch sử rất lớn... Tôi cũng có rất nhiều việc phải làm."
"Brooklyn, ông thực sự thích nơi này nhỉ:
"Bởi vì ở đó... Có những người bạn già của tôi."
Ông lão ấn vành mũ xuống:
"Phải đến thăm viếng họ một chút."
"Đã nhiều năm rồi phải không? Từ khi tôi còn nhớ chuyện, năm nào vào thời điểm này, ông cũng đều đến Brooklyn một chuyến”".
"Đúng thật là nhiêu năm rồi..."
Giọng ông lão khàn khàn, đầy vết thương của thời gian:
"Sớm hơn cậu nghĩ nhiều, Quý Lâm... Mùa hè năm 1952. tính đến bây giờ... Thực sự là quá lâu quá lâu rồi."
"Nhiều năm như vậy, thực ra tôi đã sớm quên mất họ trông như thế nào rồi nhưng tôi vẫn nhớ cảm giác khi ở bên họ... Mỗi khi nhớ lại, tôi đều thấy nhớ nhung, cứ như mới ngày hôm qua vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận