Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 476: Từ không trung rơi xuống (1)

Hay là bản thân đã phản kháng, đã chiến đấu, nhưng cuối cùng thất bại?
Nếu nhất định phải chọn một trong hai kết quả này, Lâm Huyền cho rằng chắc chắn là kết quả thứ hai.
Đồng lõa với những kẻ này sao?
Chính mình dù chết cũng không bao giờ làm vậy.
Từ lúc hắn quyết định báo thù cho Đường Hân và Hứa Vân, tàn nhân giết chết Quý Tâm Thủy, Quý Lâm và Chu Đoạn Vân... hắn đã kiên định đứng về phía đối lập với những kẻ ác này.
Dù Lâm Huyền cũng không cho rằng mình hoàn toàn là chính nghĩa.
Nhưng ít nhất.
Hắn không thích thế giới bị thao túng bởi con người, không thích tương lai không có hy vọng.
"Vậy nên... quả thật là mình đã thất bại sao?"
Lâm Huyền ngẩng đầu.
Nhìn lên thành phố trên không với ánh sáng xanh thăm thẳm, giống như đôi mắt xanh biếc của chim hoàng yến.
Có phải vì mình đã thất bại, nên công ty Rhine cũng đã thuộc về người khác? Vì vậy mới có tai họa trên bầu trời này?
"Ha ha, thật là tức giận.”
Nhưng không sao.
Dù thực sự trong quá trình này mình đã thua, thì kẻ thua cũng không phải là mình của năm 2023 hiện tại. Đối với mình của năm 2023 hiện tại, công ty Rhine mới chỉ vừa thành lập, thậm chí lễ cắt băng khánh thành còn chưa diễn ra.
Mọi thứ trong tương lai đều chưa được định đoạt.
Lịch sử 600 năm này, đối với mình mà nói, chỉ là một tờ giấy có thể xé bỏ bất cứ lúc nào.
Mình chính là lịch sử.
Làm sao thua, thì làm sao thắng lại!
Lâm Huyền cúi đầu, nhìn Lê Ninh Ninh:
"Thật đáng xấu hổ, trước đây đã hứa với cô mà không thực hiện, nhưng bây giờ bù đắp vẫn chưa muộn”".
Lê Ninh Ninh chớp chớp mắt, nghiêng đầu:
"Trước đây? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau mà?”
Lâm Huyền gật đầu.
Đúng vậy.
Đối với Lê Ninh Ninh, tất nhiên là chưa từng gặp.
Nhưng trong giấc mơ thứ hai, mình đã hứa với Lê Ninh Ninh sẽ giúp cô ấy phá hủy thành phố Đông Hải mới.
Nhưng cuối cùng, kế hoạch này chưa kịp thực hiện, thậm chí còn chưa vào được bên trong bức tường thành Đông Hải mới, đã bất ngờ bước vào giấc mơ thứ ba.
Cũng được.
Lâm Huyền ngẩng đầu, nhìn lên vật thể khổng lồ che trời lấp đất trên không trung, những động cơ nhiệt hạch kiểm soát với ánh sáng xanh như hàng ngàn đôi mắt:
"Thành phố trên không này mà nổ tung... chắc chắn sẽ đẹp lắm nhỉ?"
Lâm Huyền mỉm cười, nhìn Lê Ninh Ninh:
"Đến lúc đó, tôi sẽ mời cô xem pháo hoa nhé!"
"Anh đang nói linh tinh gì vậy."
Lê Ninh Ninh thực sự bị chọc cười:
"Chúng tôi chỉ muốn vào thành phố trên không để lấy thuốc đặc trị thôi, anh định nổ tung nó làm gì. Nhưng mà..."
Lê Ninh Ninh ngẩng đầu, nhìn Lâm Huyền:
"Nếu thật sự có thể nổ tung nó thì tốt quá, từ nhỏ tôi đã muốn nổ tung nó rồi."
"Yên tâm đi."
Lâm Huyền quay lưng lại, vẫy tay, đi về phía chiếc khinh khí cầu đã đầy khí helli:
"Lần này, tôi sẽ giữ lời."
Lê Ninh Ninh nhìn theo bóng dáng Lâm Huyền rời đi, cảm thấy mình bị trêu đùa:
"Người này thật kỳ lạ ".
Lâm Huyền bước đến phía sau A Tráng, người đã mặc xong bộ đồ phi hành gia và đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm, vỗ vai cậu ta:
"A Tráng."
"Hả?"
A Tráng quay đầu lại.
"Cho tôi một bộ đồ phi hành gia và dù nhảy với."
Lâm Huyền chỉ vào mình:
“Tôi sẽ đi cùng cậu!"
"Không phải anh em, rốt cuộc cậu là ai vậy?"
Lúc này, A Tráng không thể nhịn được nữa, cặp mắt to nhỏ của cậu ta nhìn người thanh niên kỳ lạ trước mặt.
Gã này hoàn toàn không biết từ đâu xuất hiện.
Hoàn toàn chưa từng gặp quai.
Nhưng từ khi gã này xuất hiện, đã hòa nhập hoàn toàn, thoải mái như về nhà mình, khiến A Tráng mất tự tin, nghĩ mãi cũng không nhớ ra gã là ai.
Sau đó.
Gã này đầu tiên là kết nghĩa huynh đệ với Kiểm ca, rồi lại rất tự nhiên đùa giỡn với Nhị Trụ Tử, vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ với Lê Ninh Ninh như thể quan hệ rất thân thiết!
Thôi được, ta cũng nhịn, trên đời này có rất nhiều người tự nhiên như thế, đi đâu cũng coi như nhà mình.
Nhưng bây giờ gã này lại tỏ vẻ như "Hoạt động của các người sao có thể không gọi tôi?"
, bắt đầu đòi trang bị.
"Đây không phải chuyện đùa, liên quan đến mạng người! Hơn nữa, cậu biết nhảy dù không?”
"Tất nhiên là biết."
Lâm Huyền đáp:
"Tất nhiên tôi biết nguy hiểm, nhưng anh em bang Kiểm của chúng ta chưa bao giờ có người tham sống sợ chết."
"Ai ai ai là anh em với cậu!"
A Tráng nghi ngờ nhìn Lâm Huyền:
"Cậu biết chúng tôi định làm gì không?"
"Biết, chẳng phải là nhảy dù từ độ cao bay vào thành phố trên không Rhine để tìm thuốc phòng hoặc chữa bệnh phóng xạ sao? Yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm bay bằng wingsuit từ độ cao hai mươi ngàn mét."
Lâm Huyền bắt đầu thổi phồng.
Trước đây trong giấc mơ, lúc chơi táo bạo nhất cũng chỉ là nhảy dù từ độ cao vài ngàn mét với bộ wingsuit, cao nhất không vượt quá mười ngàn mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận