Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 344: Sự thật được phơi bày (2)

Hành vi này khá phù hợp với tính cách của Chu Đoạn Vân.
Hắn ta rất yêu mẹ mình, sau khi phát đạt thì việc đầu tiên hắn ta làm là cải thiện cuộc sống của mẹ mình, khi bản thân gặp chuyện, điều hắn ta lo lắng đầu tiên là sự an toàn của mẹ mình, điều này mới hợp lý.
Nhưng tình thế đã thay đổi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì trong hai tiếng này mà Chu Đoạn Vân đã thoát khỏi nguy hiểm, trốn thoát khỏi tay sai của Quý Tâm Thủy.
Không đúng.
Lâm Huyền cau mày.
Tuyệt đối không phải trốn thoát!
Nếu thực sự chỉ là trốn thoát thì trốn được nhất thời, không trốn được cả đời. Huống hồ hắn ta có thể trốn, mẹ hắn ta có thể trốn không?
Nếu Chu Đoạn Vân thực sự trốn thoát, vậy thì bây giờ hắn ta vẫn còn tung hoành ngang dọc ở Đông Hải, chẳng phải là đang khiêu khích trước mắt Quý Tâm Thủy sao?
Điều này rõ ràng là không hợp lý.
Vì vậy, không khó để suy đoán rằng không phải Chu Đoạn Vân trốn thoát khỏi tay sai của Quý Tâm Thủy; mà rất có thể hai người đã đạt được một số mối quan hệ hợp tác, trở thành đồng bọn hoặc bị Quý Tâm Thủy tha thứ và chiêu hàng, trở thành đàn em tay sai của ông ta.
"Như vậy thì hợp lý rồi."
Lâm Huyền lẩm bẩm.
Đúng là tìm mãi không thấy, vô tình lại gặp... Hôm nay tình cờ nhìn thấy hai tin nhắn trò chuyện này trong điện thoại của mẹ Chu Đoạn Vân, xâu chuỗi tất cả các đầu mối lại với nhau, tạo thành một mạng lưới logic hoàn chỉnh.
Liên tưởng đến buổi tối ăn cơm cùng Chu Đoạn Vân, Đường Hân và Cao Dương, đoạn đối thoại giữa Chu Đoạn Vân và Đường Hân:
“Hiện tại Đường Hân làm gì vậy?"
"Tôi đang làm việc tại Viện nghiên cứu dược phẩm Phục Hưng ở Đông Hải."
"Ồ, tôi quen biết sếp của các cô đói".
"Thật hay giả vậy! Đó là một nhân vật lớn đấy... Trước đây còn là cố vấn của giáo sư Hứa Vân nữa! Anh mà quen biết ông ấy sao! Mối quan hệ tốt lắm à?"
"Cũng tạm, làm ăn có qua lại vài lần nhưng tôi không thích người này lắm. Ông ta quá tự phụ."
Đầu mối này cũng trùng khớp!
Ông chủ của viện nghiên cứu và cố vấn của Hứa Vân là cùng một người và đều là Quý Tâm Thủy.
Ông ta là người đã mời Đường Hân đến Đông Hải làm việc, cũng chính là người đã muốn giết Chu Đoạn Vân lúc trước.
Còn Chu Đoạn Vân có lẽ có phần không phục nên khi thừa nhận quen biết Quý Tâm Thủy, hắn ta cũng nói rằng lão già này tự phụ.
Mối quan hệ của hai người có phần tế nhị, điều này cũng có thể phù hợp với kết quả suy luận vừa rồi của hắn.
Suy nghĩ.
Thông suốt ngay lập tức.
Lâm Huyền quay đầu lại, nhìn lại tấm giấy báo trúng tuyển Đại học Hồ Nam giả mạo được đóng khung trong khung kính... Cuộc đời của Chu Đoạn Vân sau kỳ thi Đại học có thể nói là vô số lời nói dối.
Nhưng sự thật thường ẩn giấu dưới những điều giả dối này có mối liên hệ chặt chế với nhau.
Dựa trên những manh mối hiện có, Lâm Huyền bắt đầu tổng hợp kết quả suy luận:
Giống như phỏng đoán trước đó của mình, Chu Đoạn Vân và Quý Tâm Thủy có mối quan hệ không rõ ràng, trong vụ giết Đường Hân, hai người chắc chắn là đồng phạm.
Quý Lâm có đầu óc thông minh và khả năng phá án cao như vậy nhưng lại không hề nghi ngờ Chu Đoạn Vân và Quý Tâm Thủy là những nghi phạm rõ ràng như vậy, cộng thêm mối quan hệ thân thiết của hắn ta với Quý Tâm Thủy, rất có khả năng hắn ta cùng phe với Chu Đoạn Vân và Quý Tâm Thủy, cùng nhau âm mưu giết Đường Hân.
Hung thủ giết Đường Hân và hung thủ giết Hứa Vân chắc chắn là cùng một nhóm người, vậy thì không cần phải nói cũng biết, người giết Hứa Vân chính là Quý Tâm Thủy mà ông ấy coi như cha và Quý Lâm mà hồi nhỏ rất ngưỡng mộ ông ấy...
Nghĩ đến kết quả này, Lâm Huyền không khỏi rùng mình.
Hắn từng cho rằng con người đều phải có tính người, ít nhất thì ranh giới cuối cùng cũng là không ra tay với người thân của mình.
Nhưng rõ ràng là cả Quý Tâm Thủy và Quý Lâm đều chỉ có thể dùng từ cầm thú để hình dung.
Lâm Huyền tin rằng Chu Đoạn Vân sẽ ra tay với Đường Hân, hoặc một ngày nào đó sẽ ra tay với hắn nhưng hắn ta tuyệt đối sẽ không ra tay với mẹ mình.
Còn Quý Lâm và Quý Tâm Thủy...
Rốt cuộc là vì lý do gì, vì sự cần thiết nào, vì lợi ích gì... Mà họ có thể nhẫn tâm giết chết người thân của mình như Hứa Vân?
"Giết Hứa Vân, một sự hy sinh lớn như vậy, rốt cuộc có lợi ích gì đối với họ?"
Lâm Huyền trăm tư không ra.
Nhưng nguyên nhân trước kết quả tuyệt đối cũng không quá quan trọng.
Bây giờ hắn thực sự hiểu được câu nói của Hoàng Tước:
"Anh không gây rắc rối, rắc rối cũng sẽ tìm đến anh. Có lẽ anh vẫn chưa nhận ra... nhưng trò chơi mèo vờn chuột này của anh đã bắt đầu rồi."
Đúng vậy.
Bây giờ không chỉ đơn giản là rắc rối tìm đến cửa nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận