Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 284: Ước nguyện (1)

"Đúng là đứng nói thì không đau lưng."
Lưu Phong cười lạnh, trực tiếp vặn ga, cho xe máy chạy ngang qua Lâm Huyền:
"Thế cậu bảo tôi phải làm gì? Tôi có thể chữa bệnh cho Thất Thất, hay có thể làm cho cô ấy một trận mưa sao băng? Cậu biết bác sĩ nói Thất Thất còn sống được bao lâu không?”
"Người muốn tôi tiếp tục nghiên cứu không phải Thất Thất, mà là cậu. Nếu việc tiếp tục nghiên cứu có thể tạo ra một trận mưa sao băng cho Thất Thất, thì cậu muốn tôi nghiên cứu cả đời cũng được. Nhưng hiện giờ toán học giúp được gì cho tôi? Ngoài nói lời sáo rỗng, cậu còn giúp được gì cho tôi?"
Lâm Huyền thở dài, nhìn Lưu Phong:
"Tại sao Thất Thất muốn xem một trận mưa sao băng?”
"Vì cô ấy thích từ nhỏ, đó là giấc mơ lớn nhất trong đời cô ấy."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
"Không thì sao?"
Lưu Phong trừng mắt nhìn Lâm Huyền.
Lâm Huyền không nói gì...
Có vẻ như, Lưu Phong không biết, mục đích Thất Thất muốn chờ một trận mưa sao băng... chỉ là để trước khi chết, ước một điều ước nhỏ nhoi cho Lưu Phong.
Đáng tiếc.
Dựa trên nét chữ trên tấm thiệp nhỏ từ 600 năm sau...
Cho đến khi Lý Thất Thất rời khỏi thế giới này, cô ấy vẫn chưa thể chờ đợi được trận mưa sao băng đó.
"Được thôi, chỉ là một trận mưa sao băng mà."
Lâm Huyền mở hộp giao hàng phía sau xe máy của Lưu Phong, sau đó ném túi hồ sơ nặng tru chứa đầy mười bó tiền vào trong hộp giao hàng.
"Cậu làm gì vậy?”
Lưu Phong thấy vậy, định lấy tiền ra.
Tuy nhiên.
Lâm Huyền đặt tay lên hộp giao hàng, ngẩng đầu nhìn Lưu Phong:
"Mấy ngày tới đừng đi dạy kèm và giao hàng nữa, thời gian của anh tôi mua lại rồi."
“Cậu bị bệnh à?”
"Mấy ngày tới anh hãy ở nhà chăm sóc Thất Thất, rồi đợi điện thoại của tôi."
"Đợi cậu làm gì?”
Lâm Huyền mỉm cười, giơ ngón trỏ, chỉ lên bầu trời sáng rực:
"Đợi tôi tặng Thất Thất..."
"Một trận mưa sao băng thực sự!'...
Ngày hôm sau.
Lưu Phong không ra ngoài dạy học, cũng không đi giao hàng. Lý Thất Thất ngồi trên xe lăn, nhìn hắn ta với vẻ ngạc nhiên:
"Hôm nay... anh không ra ngoài à?”
Hai năm qua, Lưu Phong chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào, giống như một cái máy chạy vĩnh cửu, lúc nào cũng bận rộn.
Lý Thất Thất đã khuyên hắn ta nhiều lần, nhưng đều không có kết quả. Vì vậy, khi thấy người đàn ông mình yêu hôm nay lại ngoan ngoãn ở nhà, Lý Thất Thất cảm thấy như mặt trời mọc từ phía Tây.
Lưu Phong cười lắc đầu, lục tung trong bếp để nấu ăn cho Lý Thất Thất:
"Mấy ngày này anh không ra ngoài, anh sẽ ở nhà với em. Anh cảm thấy chúng ta đang bị một kẻ tâm thần bám theo, anh không yên tâm về sự an toàn của em.”
Lý Thất Thất bật cười:
"Anh đang nói đến Lâm Huyền à? Hắn đâu có giống kẻ xấu... nếu thật là kẻ xấu thì đã hành động từ lâu rồi."
"Hơn nữa, chúng ta nghèo rớt mùng tơi, có cái gì mà người ta thèm thuồng?”
"Đúng vậy, anh cũng rất kỳ lạ. Lưu Phong giảm nhỏ lửa nấu cháo, tháo tạp đề ra:
"Hắn dường như rất kiên trì với 'Giới thiệu về Hằng số Vũ trụ, ' anh không hiểu tự tin từ đâu ra."
"Anh đã nói rõ với hắn rằng, thứ này là sai, nhưng hắn vẫn không tin... thật sự là quá kỳ lạ.
"Túi tiên đó lần sau gặp hắn anh sẽ trả lại, không làm mà hưởng thì không được. Anh không thể cho hắn thứ mà hắn muốn, nên cũng không thể nhận tiền của hắn".
"Sáng hôm qua hắn nói gì với anh?"
Lý Thất Thất lắc xe lăn, giúp đặt bát đĩa lên bàn ăn, quay đầu nhìn Lưu Phong:
"Em thấy hai người nói chuyện rất lâu."
Lưu Phong không nói gì.
Hắn ta lặng lẽ bày thức ăn ra đĩa, từ bếp đi ra, đặt lên bàn:
"Không nói gì cả, chỉ là nói chuyện phiếm thôi."
Cả ngày hôm đó, Lưu Phong ở nhà bên cạnh Lý Thất Thất.
Hắn ta mới thực sự nhận ra bệnh tình của Thất Thất đã nghiêm trọng đến mức nào...
Cô ấy uống thuốc giảm đau như ăn cơm, gần như không ngừng, từng nắm từng nắm một.
Nhưng dù như vậy.
Không lâu sau, Lý Thất Thất lại mặt mày tái nhợt, đau đớn đến toát mồ hôi lạnh.
Những chuyện này trước đây Lưu Phong đều không biết!
Hắn ta mỗi ngày đi sớm về muộn, trong thời gian ít ỏi ở nhà, Thất Thất đều tỏ ra rất tốt, hắn ta ngây thơ nghĩ rằng Thất Thất cả ngày đều như vậy.
Lưu Phong rất hối hận.
Thời gian dài như vậy... hắn ta không phát hiện ra bệnh tình của Lý Thất Thất đã xấu đi đến mức này.
Hắn ta cầm lấy chai thuốc giảm đau lớn, lắc lắc, bên trong đã gân hết.
"Thất Thất..."
Lưu Phong đau lòng:
"Từ khi em nào đã trở nên như thế này?"
Lý Thất Thất ho khan hai tiếng, cười cười:
"Ung thư không phải đều như thế à... chỉ là đau một chút thôi, không có gì khác.
"Em nên nói với anh chứ."
Lưu Phong biểu cảm phức tạp.
"Em thật sự không sao, bình thường không phải thường xuyên như vậy, hôm nay chỉ là tình cờ thôi, vừa hay hôm nay nghiêm trọng một chút, bị anh bắt gặp."
Lưu Phong quay đầu đi. Hai người từ thời đại học cùng nhau bước đi, hắn ta hiểu rất rõ Lý Thất Thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận