Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 258: Bạn gái (2)

Hắn quay đầu lại...
"Chị Anh Quân, lâu rồi không gặp!"
Một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười chào Triệu Anh Quân.
Chiếc váy dài màu xanh nước biển ôm sát cơ thể uyển chuyển của cô, như dòng suối trong trẻo từ núi chảy xuống, lấp lánh, như có những tiên nữ bay múa, tóc nâu đậm được buộc gọn gàng, kèm theo trang sức đẹp mắt, trông rất giống một công chúa Disney.
Nhưng...
Cô thực sự là một công chúa.
Không phải công chúa của Disney, mà là công chúa của thành phố Đông Hải.
"An Tình, sao bây giờ mới ra?"
Triệu Anh Quân kéo Sở An Tình ngồi xuống, ngắm nhìn cô công chúa nhỏ được trang điểm tinh tế:
"Bộ váy này đẹp quá, tóc ai buộc cho em vậy? Chị chưa từng thấy kiểu tóc này bao giờ."
"Rắc rối lắm!"
Sở An Tình có vẻ rất vui, cô cười rạng rỡ, lắc lắc đầu trang sức:
"Em cũng không biết buộc thế nào, là ba em tìm nhà tạo mẫu làm cho, làm mất một lúc lâu. Thế nào, đàn anh Lâm Huyền, có đẹp không?”
"Rất đẹp."
Lâm Huyền thật lòng khen ngợi.
Người ta nói không có so sánh sẽ không có tổn thương, trước đây hắn đã đánh giá cao về Sở An Tình, trải qua những giấc mơ về C C khó chịu, kiêu ngạo, cứng đầu, đối đầu... hắn càng cảm thấy Sở An Tình đáng yêu hơn.
Bộ váy của cô thực sự đẹp, tràn đầy hơi thở quý phái.
Lâm Huyền là người trong giới thời trang, nên dễ dàng nhận ra trang phục của Sở An Tình rất đắt đỏ.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng hợp lý, là "báu vật" quý nhất của Sở Sơn Hà, bữa tiệc năm mới của Hiệp hội Thương mại Đông Hải, làm sao không để cô lộng lẫy nhất?
"Vừa rồi ba em cứ kéo em đi chào hỏi các bác các chú."
Sở An Tình nắm tay Triệu Anh Quân kể:
"Thực ra em đã thấy hai người rồi, muốn tới chào hỏi... nhưng bên kia bận quá, giờ mới rảnh để tìm hai người."
Nói rồi.
Sở An Tình ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, cười tươi:
"Đàn anh Lâm Huyền, bây giờ mọi người đều gọi anh là Đông Hải 007! Trong trường đã truyền đi hết rồi! Giờ anh đã có rất nhiều fan hâm mộ đàn em, họ còn chờ anh về trường thuyết trình nữa."
"Thôi đi."
Nghĩ đến lần trước thuyết trình mà không có đàn em nào tham gia, Lâm Huyền thấy thật buồn cười:
"Đây không phải chuyện đáng khoe đâu, lần nữa thì anh không dám đâu."
Triệu Anh Quân nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, mỉm cười.
Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.
Cô ấy nhìn thấy Sở An Tình đến tìm Lâm Huyền, ngay lập tức đã đoán được nguồn gốc của tấm thiệp mời này.
Bình thường mà nói, Lâm Huyền không phải là thành viên của Hiệp hội Thương mại Đông Hải xuất hiện ở đây, Sở An Tình ít nhiêu cũng sẽ thắc mắc chứ?
Nhưng bây giờ nhìn cô... giống như đã biết Lâm Huyền sẽ đến vậy.
Cô ấy nhìn quanh hai người rồi cười:
"An Tình, bữa tiệc vui như thế này, sao em không nhảy một điệu?"
"Không ai mời em cả."
Sở An Tình cũng là một cô gái thẳng thắn, nhún vai:
"Năm nào cũng vậy, không ai dám nhảy với em."
Câu nói này khiến Lâm Huyền và Triệu Anh Quân cười lớn.
Đúng thật.
Nếu là ở trường thì không sao.
Nhưng ở tiệc của Sở Sơn Hà, dưới tâm mắt của Sở Sơn Hà, ai lại dám mời con gái nhỏ của ông ta nhảy...
Người ta không dám liều lĩnh như thế.
Có thể có người dám mời, nhưng Sở Sơn Hà cũng không để ý, ông ta không phải là người nhỏ nhen như vậy.
Nhưng...
Ai dám đánh cược chứ?
Sờ vào vảy ngược của rồng không phải lúc nào cũng gặp chuyện tốt, nhưng chẳng ai dám thử.
Lâm Huyền tưởng tượng mình là Sở Sơn Hà... nếu hắn có một cô con gái xinh đẹp, dễ thương như vậy, ở tuổi mười bảy, mười tám, có chàng trai nào ôm con bé nhảy...
Hừ !
Huyết áp hắn đã tăng lên rồi.
"An Tình, nếu em không ngại, để Lâm Huyền nhảy với em một điệu nhé, cậu ấy nhảy rất giỏi."
"À?"
Huyết áp của Lâm Huyền lập tức giảm xuống, nhìn Triệu Anh Quân.
"Ừ? Được không?"
Sở An Tình chớp mắt, nhìn Triệu Anh Quân.
"Đương nhiên được."
Triệu Anh Quân quay sang nhìn Lâm Huyền:
"Được không?”
Lâm Huyền nhìn Sở An Tình đầy nghi hoặc, Sở An Tình cũng nhìn anh:
"Được không?”
Hai người đã bàn bạc trước rồi sao?
Lâm Huyền đành cười đồng ý:
"Được thôi, chỉ là An Tình, em là người học múa chuyên nghiệp, đừng trách anh làm phiền nhé."
Hai người phụ nữ đã đề nghị, hắn không thể từ chối trước mặt họ được.
Chỉ có thể làm một bạn nhảy không cảm xúc.
"Em học chủ yếu là múa dân gian, khiêu vũ em cũng không giỏi lắm" Sở An Tình cười khúc khích, bước đến bên cạnh Lâm Huyền:
"Thực ra em còn cần anh dạy em nữa đấy!"
Đúng lúc. Một điệu nhạc kết thúc, một điệu nhạc khác bắt đầu.
Ánh đèn trong sảnh lập tức mờ đi đáng kể.
Những tiếng trống nhảy nhót bắt đầu, ánh đèn ấm áp xoay quanh sảnh.
Tiếng đàn violin ngắn gọn và sống động hòa tấu, kèn trombone và kèn tuba đan xen, nhịp điệu vui tươi làm cho toàn bộ hội trường trở nên sống động.
"Tiếng Xuân Waltz".
Một bản nhạc van cổ điển không thể nào cổ điển hơn.
Sở An Tình ngước nhìn Lâm Huyền cao hơn cô một cái đầu, ánh đèn xoay tròn trong mắt cô, vẽ nên những vòng sao sáng.
Lâm Huyền đưa tay phải ra, ngón tay thanh nhã của Sở An Tình đặt lên, cả hai bước vào sàn nhảy.
Tiếng đàn violin nhẹ nhàng, như tiếng hót của chim sơn ca, làm cho cả hội trường tràn ngập sắc xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận