Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 697: Thiến Thiến, An Tình và C C (1)

Đùng đùng, đùng đùng, đùng đùng...
Lúc này, Lâm Huyền cảm thấy nhịp tim của mình.
Có vẻ còn to hơn cả tiếng gõ cửa.
[Xong rồi].
Hắn bất giác nghĩ đến hai chữ này.
Hai giờ sáng.
Cô nam quả nữ mặc đồ ngủ.
Chuyện này...
Đại tiểu thư.
Cô cũng không hiểu nổi!
Không làm chuyện gì trái lương tâm thì sợ gì ma quỷ gõ cửa.
Che miệng làm gì!
Sao mình lại chột dạ thế này!
Lâm Huyền nhìn Sở An Tình với vẻ mặt như bị vợ cả bắt quả tang... cũng say rồi.
"ƠI" Sở An Tình mở to mắt, vội vàng che miệng, mặt khoảnh khắc đỏ bừng.
Cách một cánh cửa, tiếng Hoàng Tước lại truyền đến, có vẻ hơi nghi ngờ:
Nhưng cô hoảng loạn như vậy thì càng giải thích không rõ!
"Lâm Huyền?”
Em bình thường một chút thì có chuyện gì đâu, cứ nói chuyện bình thường là được mà?
"Hình như tôi nghe thấy cậu đang nói xấu tôi."
Hoàng Tước đột nhiên nói.
"Tôi không sao."
Lâm Huyền nhìn Sở An Tình càng ngày càng chột dạ, nhất quyết không được mở cánh cửa này:
"Tôi dậy đi vệ sinh thôi."
“Cậu không sao chứ?”
"Tôi chỉ gửi tin nhắn thoại cho Lưu Phong để phàn nàn một chút thôi."
Lâm Huyền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đầu óc cũng hoạt động trở lại, hắn hét về phía cánh cửa:
Không còn tiếng động nữa.
"Nghỉ ngơi sớm đi."
Giọng Hoàng Tước dịu đi không ít:
"Được rồi."
Nói xong.
"Chính cô cũng biết mình là người thích nói ẩn dụ, không thể không cho người khác nói chứ?"
Một lúc lâu. "Phù...
Không hiểu sao Sở An Tình lại thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi, xin lỗi học trưởng Lâm Huyền."
Sở An Tình đỏ mặt:
"Đều tại em, em em em, em cũng không biết phải làm sao."
"Không sao không sao."
Lâm Huyền xua tay.
Bản thân hắn cũng cảm thấy hơi vô duyên, không hiểu sao, quả nhiên là khi con người ta vội vàng thì chỉ số thông minh sẽ giảm xuống nhanh như chớp.
Rõ ràng có hàng triệu cách thích hợp hơn để xử lý chuyện này nhưng hắn lại chọn cách không thích hợp nhất.
Sau một phen hoảng sợ như vậy, Sở An Tình cũng không ngồi yên được nữa.
Cô đứng dậy, cười với Lâm Huyền:
"Vậy thì học trưởng Lâm Huyền, không còn sớm nữa, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh cũng ngủ sớm đi nhé."
Lâm Huyền gật đầu, đứng dậy tiễn cô:
"Ừ, em cũng ngủ sớm đi nhé, ngày mai còn phải huấn luyện đấy."
"Vâng vâng, ngủ ngon, học trưởng."
"Ngủ ngon."
Sở An Tình cuối cùng quay đầu lại vẫy tay tạm biệt Lâm Huyền, sau đó vặn tay nắm cửa, kéo cửa ra:
"Á á á !"
Tiếng hét chói tai làm thủng màng nhĩ Lâm Huyền!
Sở An Tình sợ đến dựng cả tóc!
"Sao thế?"
Lâm Huyền nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa!
Da đầu tê dại!
"Ha ha..."
Hoàng Tước dựa vào bức tường trắng đối diện cửa, khoanh tay hứng thú nhìn Sở An Tình đang sợ đến dựng tóc và Lâm Huyền sau lưng cô:
"Xuất sắc."
"[Đoạn lịch sử này tôi cũng chưa từng thấy. |"...
Lâm Huyền thực sự hết nói nổi, hắn mở toang cửa phòng ra bình tĩnh nhìn Hoàng Tước:
"Chúng tôi chỉ trò chuyện thôi, không phải cô và An Tình vừa gặp nhau ở phòng huấn luyện sao? Còn nói chuyện về hạt thời không nữa."
"Đúng đúng đúng!"
Sở An Tình đỏ mặt như mông khỉ, gật đầu như gà mổ thóc, nhìn đôi mắt xanh lam của Hoàng Tước bằng ánh mắt chân thành:
"Là thật, là thật! Thực sự là thật ạ!"
Hít.
Lâm Huyền hít một hơi thật sâu.
Diễn xuất của Sở An Tình này...
Có thể đi học thêm ở V V không?
Thật sự là trắng cũng bị cô diễn thành đen, giả cũng bị cô diễn thành thật!
Hoàng Tước đứng thẳng người, rời khỏi bức tường đang dựa rồi đi đến trước mặt Sở An Tình, vuốt ve mái tóc dựng đứng của cô, mỉm cười:
"Mau đi ngủ đi."
"Vâng vâng!"
Sở An Tình như một người lính nhận được mệnh lệnh, chạy với tốc độ của vận động viên chạy nước rút đến trước cửa phòng ký túc xá của mình.
Tít tít!
Nhanh chóng ấn khóa vân tay!
Chớp mắt đã vào trong!
Râm!
Nhanh chóng đóng cửa phòng!
Cạch.
Còn khóa trái cửa nữa. ...
Lâm Huyền phục thật rồi.
"Sao cô còn chưa ngủ?"
Hắn quay đầu nhìn Hoàng Tước, chủ động hỏi trước.
Hoàng Tước cười mà không nói, quay đầu nhìn sang phía bên kia hành lang trống trải:
"Ngày kia là giao thừa rồi, ngày mai huấn luyện ngày cuối, ngày kia cho mọi người nghỉ một ngày, tôi đã nói trước rồi."
"Thực ra thời gian gấp gáp như vậy, nhiệm vụ lại nặng nề như vậy, không nghỉ cũng được."
Lâm Huyền nói.
"Hừ”".
Hoàng Tước khẽ hừ một tiếng rồi liếc nhìn Lâm Huyền:
"Dẫn An Tình ra ngoài đi dạo đi, đi dạo trong công viên trung tâm thương mại hay gì đó."
"Thôi không cần đâu."
Lâm Huyền xua tay.
"Ngủ ngon."
Hoàng Tước buông câu cuối cùng, quay người rời đi.
Ai dà...
Lâm Huyền thở dài rồi quay trở lại phòng.
"Thảm quả, sát phạt luôn."
Đồng hồ báo thức điện tử V V phát ra một tiếng cảm thán. "Không phải do cậu gây ra sao?”
Lâm Huyền cau mày nhìn đồng hồ báo thức điện tử:
"Nói thật với cậu V V... Tôi đưa cậu từ 600 năm sau đến đây, tôi vốn tưởng rằng như hổ thêm cánh, mời được một vị thần, có thể san bằng Câu Lạc Bộ Thiên Tài, quét sạch mọi kẻ thù."
Bạn cần đăng nhập để bình luận