Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 234: Bí mật của C C (2)

"Có được mật khẩu của cửa an ninh thì có thể đi qua cửa an ninh, quy trình sinh trắc học cũng sẽ không khởi động. Đây là một loại cơ chế miễn kiểm tra, ước chừng là dành cho nhân viên nội bộ sử dụng."
Lâm Huyền đã hiểu.
Ý của C C là muốn đột nhập vào thành phố Đông Hải mới thì có thể tìm cách trốn trong xe chở rác, sau đó theo xe chở rác cùng vào cánh cổng thép.
Mặc dù bên trong còn có một cánh cửa an ninh sinh trắc học.
Nhưng C C là chuyên gia mật mã, cô ta có khả năng sử dụng thứ giống như tai nghe bluetooth này để kết nối từ xa với cửa an ninh và giải mã mật khẩu.
Chỉ cần có thể giải mã mật khẩu trước khi quy trình sinh trắc học chạy thì bọn họ có thể an toàn vào được thành phố Đông Hải mới.
Kế hoạch này nghe có vẻ không an toàn... thậm chí có thể nói là đầy rẫy nguy hiểm, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ mất mạng.
Nhưng đối với Lâm Huyền mà nói thì thứ không đáng giá nhất chính là mạng sống.
Chỉ cần có một tia khả năng, hắn có thể dùng vô số lần thử sai để thử ra khả năng duy nhất này.
Đây chính là lợi thế độc nhất vô nhị của hắn trong thế giới giấc mơ.
"Tôi hiểu rồi."
Lâm Huyền tháo mặt nạ mèo Rhine trên mặt xuống, đứng dậy rồi nhìn cánh cổng thép đang ầm ầm hạ xuống ở đẳng xa:
"Kế hoạch của cô nghe có vẻ rất ổn, xét về mặt logic thì có tính khả thi“.
"Nhưng điểm khó duy nhất nằm ở chỗ..."
"Muốn thực hiện kế hoạch này thì nhất định phải có một chuyên gia mật mã”.
Lâm Huyền cúi đầu, nhìn C C:
"Cũng chính là cô."
"Thôi dẹp đi."
C C nghiêng đầu cười:
"Tôi chỉ nói cho anh biết phương pháp này, chứ chưa từng nói sẽ đi cùng anh. Tôi nói cho anh biết những điều này là vì trước đây đã hứa với anh khi trao đổi thông tin tình báo, chứ không có ý gì khác."
"Vừa nãy cô còn nói két sắt này quan trọng hơn cả mạng cô mà."
"Liều mạng và mất mạng vẫn có sự khác biệt."
C C vuốt mái rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, nói:
"Có thể vừa nãy tôi nói chưa đủ chỉ tiết khiến anh không hiểu rõ."
"Giải mã mật khẩu không phải 100% thành công như anh nghĩ, cũng không phải nhất định có thể giải mã xong trong thời gian hữu hạn”.
"Tôi chỉ thông qua thông tin trong thiết bị này để biết được các quy trình vận chuyển rác thải của xe chở rác, chứ không có nghĩa là tôi đã thực sự vào trong, tôi cũng không biết cụ thể cánh cửa an ninh và quy trình sinh trắc học đó như thế nào."
"Chỉ là xét về mặt lý thuyết thôi anh có hiểu không? Là xét về mặt lý thuyết, có lẽ có thể bỏ qua khâu sinh trắc học bằng cách giải mã mật khẩu cửa an ninh. Nhưng trên thực tế thì sao? Ai có thể đảm bảo chắc chắn có thể làm được? Chắc chắn thành công?"
Lâm Huyền ngồi xổm xuống, ngồi trên cùng một két sắt với C C.
"Anh làm gì vậy?"
C C cảnh giác liếc hắn một cái rồi dịch sang bên phải:
"Anh ngồi sang đây làm gì? Bên kia của anh không có chỗ ngồi à?"
“Tôi đang nghĩ...
Lâm Huyền chống cằm suy nghĩ:
"Tôi đang nghĩ làm thế nào để khiến cô tin rằng thế giới này sẽ bị hủy diệt vào lúc 0 giờ 42 phút và thời gian có thể tuần hoàn trở lại, ở đây không có ngày mai nhưng lại có vô số ngày hôm nay như thế này."
"Thế thì liên quan gì đến việc anh ngồi sang đây? Anh không thể ngồi đối diện nói chuyện sao?"
Nói xong, C C đứng dậy, dựa vào két sắt chất đống bên cạnh rồi nhìn chằm chằm Lâm Huyền.
Eo ôi.
Đây chính là vấn đề.
Lâm Huyền bất lực thở dài trong lòng.
Người phụ nữ C C này, cô hoàn toàn không tin tưởng mình.
Hơn nữa bây giờ việc mình phải làm không chỉ là khiến C C hiện tại tin tưởng mình, mà còn phải khiến C C của buổi trưa và buổi chiều cũng tin tưởng mình.
Điều này càng khó khăn hơn.
Hắn tin rằng những thông tin tình báo mà C C cung cấp cho hắn hiện tại chắc hẳn là không lừa hắn.
Nhưng vấn đề là... Nếu không có sự hỗ trợ của chuyên gia mật mã thì chắc chắn hắn không thể giải mã được mật khẩu của cửa an ninh.
Hay là thực sự phải đăng ký một lớp học trong hiện thực, cố gắng học kỹ thuật hacker trong vài tháng nhỉ?
Rõ ràng là không khả thi.
Hơn nữa, cho dù có học thành thạo trong thời gian ngắn.
Thì việc lấy được thiết bị giống như tai nghe bluetooth trên tay C C cũng là một việc rất khó khăn.
So sánh thì...
Có lẽ thuyết phục C C khiến cô tin tưởng mình, ngược lại còn dễ dàng hơn một chút.
"QC."
Lâm Huyền nghiêm túc nói:
"Thực ra trong mảnh ký ức của cô, người đàn ông trung niên tóc dài có bộ râu kia rất có thể cũng là tôi:
“Anh đừng có đùa, càng nói càng vô lý."
"Nếu không thì tại sao giọng nói lại giống nhau?”
"Người có giọng nói giống nhau nhiều lắm."
"Tên tôi là Lâm Huyền."
"Sao anh không nói anh tên là két sắt nhỉ? Như vậy không phải trực tiếp hơn sao?'...
Được rồi.
Lâm Huyền nhún vai. Người phụ nữ kỳ lạ này hoàn toàn không thể giao tiếp. Về mặt lấy lòng và hiểu lòng người, cô ấy kém xa Sở An Tình vạn dặm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận