Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 149: Hằng số vũ trụ (2)

Lâm Huyền nhìn Đại Kiểm Miêu:
"Anh không phải nói là không có cách nào để vào Đông Hải mới sao."
"Đúng vậy, chắc chắn là không thể mà."
Đại Kiểm Miêu cũng ngơ ngác, hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật này:
"Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai có thể vào Đông Hải mới!"
"Ở đây, thậm chí trong lịch sử, thậm chí trong truyền thuyết! Chưa từng có ai vào được Đông Hải mới!"
"Ba tôi chỉ là một giáo viên tiểu học dạy toán thôi, ông ấy có tài cán gì mà được mời đến đó?"
"Vấn đề không phải là tại sao ông ấy được mời... ở đây và Đông Hải mới hoàn toàn là hai thế giới không có giao thoa. Ba tôi nghiên cứu chút này, người ta bên đó có lẽ đã nghiên cứu thấu rồi, còn mời ông ấy đến thảo luận cái gì?"
...
Ông Vương nhìn Đại Kiểm Miêu và Lâm Huyền với vẻ căng thẳng, khuôn mặt đầy khinh bỉ:
"Nhìn hai đứa như thế này, chả bao giờ làm nên chuyện lớn được!"
"Kiểm Miêu à... sau này đợi hưởng phúc đi! Biết đâu ba cháu về sau còn đưa cả nhà cháu qua đó nữa! Sau này... là cháu đứng trên bức tường thép nhìn xuống chúng ta rồi đấy!"
Vù !
Ông Vương móc từ túi ra một thứ ném qua:
"Bắt lấy!"
Bộp.
Đại Kiểm Miêu chộp lấy, mở tay ra xem, là một chùm chìa khóa.
"Ba mẹ cháu trước khi đi có để lại chìa khóa nhờ bác, họ nói sẽ về vào ngày mai, nhờ bác cho chó và lợn nhà cháu ăn. Giờ cháu đã về rồi, chìa khóa đưa cháu, tự cho ăn đi, cho ăn no chút, đủ cho chúng đến ngày mai khi ba mẹ cháu về."
Nói xong.
Ông Vương quạt quạt rồi đi vào nhà.
Hai người nhìn chùm chìa khóa trong tay Đại Kiểm Miêu, không nói gì một lúc lâu.
"Thật là kỳ lạ.”
Đại Kiểm Miêu lắc lắc đầu:
"Nếu ba tôi thật sự được mời đến Đông Hải... thì thật sự là làm rạng rỡ tổ tông rồi, là người đầu tiên trong mấy trăm năm qua."
Lâm Huyền không nói gì.
Hắn không muốn nói nhiều để Đại Kiểm Miêu lo lắng, nhưng thực ra hắn biết rõ... theo thông tin từ "giấc mơ đầu tiên", cha của Đại Kiểm Miêu hiện tại chắc là gặp nguy hiểm rồi.
Còn trông chờ vào ngày mai trở vê?
Thôi đi.
Về mọi khía cạnh, ngày mai đều không thể trở về, huống hồ thế giới này vốn không có ngày mai. Không ngờ...
Hắn cố gắng đến mấy, vẫn không thể tìm thấy cha của Đại Kiểm Miêu trước Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Điều tuyệt vọng hơn là...
Cha mẹ của Đại Kiểm Miêu đã bị đón đi vào lúc bảy tám giờ sáng.
Hắn vào giấc mơ sớm nhất là vào lúc 12 giờ 42 phút buổi trưa.
Lúc này cha của Đại Kiểm Miêu đã đến Đông Hải mới, trong giấc mơ này, không có cách nào ngăn chặn việc ông bị đón đi.
Dù cho hắn có thể khiến ngày 28 tháng 8 năm 2624 lặp lại vô số lần...
Nhưng hắn không bao giờ có thể vượt qua khoảng thời gian trước 12 giờ 42 phút.
Đó là khoảng thời gian hắn hoàn toàn không thể kiểm soát được.
"Rốt cuộc [Hằng số Vũ trụ] là gì?"
Lâm Huyền không thể hiểu nổi.
Hắn gần như có thể chắc chắn rằng việc cha của Đại Kiểm Miêu bị đón đi 100% liên quan đến kết quả nghiên cứu [Hằng số Vũ trụ], và mọi việc đằng sau... ít nhất có 80% khả năng là do Câu Lạc Bộ Thiên Tài đứng sau.
Vì vậy.
Trong tình huống không thể thay đổi việc cha của Đại Kiểm Miêu bị đưa đi.
Hiểu rõ về hằng số vũ trụ là vô cùng quan trọng.
"Không biết nữa."
Đại Kiểm Miêu hiện tại đang trong trạng thái rối bời:
"Tôi chỉ biết ba tôi luôn nghiên cứu cuốn sách 'Giới thiệu về Hằng số Vũ trụ, đó là một cuốn sách khai quật từ mộ cổ, nói là một cuốn sách cổ cách đây hơn 600 năm, ông ấy đã nghiên cứu nhiều năm rồi."
Lâm Huyền ngẩng đầu, nhìn rèm cửa kéo chặt trên tầng hai.
Hằng số vũ trụ rốt cuộc là gì?
Hằng số vũ trụ rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Tại sao Câu Lạc Bộ Thiên Tài lại sợ hãi Hằng số Vũ trụ đến vậy?
"Kiểm ca, tôi có thể vào trong xem được không? Tôi muốn xem qua phòng của ba anh”.
"Được chứ”.
Đại Kiểm Miêu cắm chìa khóa vào ổ khóa, xoay rồi đẩy cửa mở:
"Bình thường thì chúng tôi không thể vào phòng của ba tôi... ông ấy khóa chặt cửa, không cho ai vào. Hôm nay ông không có nhà, cậu cũng đừng về tay không, vào xem thử đi."
Sau khi vào nhà, Đại Kiểm Miêu dẫn Lâm Huyền lên cầu thang:
"Ba tôi nghiên cứu cuốn 'Giới thiệu về Hằng số Vũ trụ' nhiều năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ là bao lâu. Nhưng chưa bao giờ nghe ông nói có kết quả gì, cũng không biết ông ấy đang nghiên cứu cái gì. Cho đến khoảng nửa tháng trước? Ông đột nhiên nói đã tính ra được Hằng số Vũ trụ, rồi trở nên như bị điên, nói năng lung tung, suốt ngày lẩm bẩm một câu... gặp ai cũng tỏ vẻ hoảng sợ, suốt ngày lặp đi lặp lại một câu."
"Đến rồi, đây là phòng của ba tôi, cậu muốn vào thì vào xem đi."
Lâm Huyền gật đầu.
Tay đặt lên cánh cửa gỗ...
Két... Bản lề sắt cũ kêu lên tiếng rít chói tai. Cuối tháng Tám, trời nóng bức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận