Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 978: Giám định thân thế (4)

"Triệu Anh Quân biết tôi đi Mỹ sao?"
Lâm Huyền nhìn Tiểu Lý hỏi.
"Cô ấy biết chứ, Lâm tổng."
Tiểu Lý nhận lấy hành lý, vừa đẩy vừa nói:
"Xe của chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi phải về báo cáo với Vương ca chứ. Nhưng Triệu tổng chỉ biết xe bị hỏng, không biết cụ thể vì sao, Vương ca cũng không muốn cô ấy lo lắng, chỉ nói là bị tông xe, đang gửi đi sửa chữa."
"Còn việc anh đi Mỹ, Vương ca cũng không nói rõ, chỉ nói anh đi bàn một số hợp tác kinh doanh, vài ngày sẽ về. Triệu tổng cũng không hỏi kỹ, vì cô ấy chủ yếu lo lắng anh có bị thương trong vụ tai nạn xe hay không, biết anh không sao và đang đi công tác, cô ấy cũng không bận tâm thêm."
Lâm Huyền gật đầu:
"Vậy thì tốt."
Vương ca xử lý mọi việc luôn thấu đáo, biết cái gì nên nói và không nên nói.
"Hả?"
Tiểu Lý lúc này mới nhận ra, phía sau Lâm Huyền còn có một người đi theo!
Là một cô bé tâm mười mấy tuổi.
Đội một chiếc mũ lưỡi trai rất lớn, đuôi ngựa ngắn cũn cỡn nhô ra từ phía sau mũ, vành mũ dài che khuất khuôn mặt cô bé.
"Lâm... Lâm tổng, cô bé này là?"
Tiểu Lý lúc này mới nhận ra mình đã sơ sót, ban đầu cứ nghĩ Lâm Huyền trở về một mình... vì vị sếp trẻ tài ba này ngoài những lúc ăn tối với Triệu Anh Quân, thì luôn đi một mình.
Ai mà ngờ hôm nay anh ấy lại dẫn theo một cô bé tâm mười mấy tuổi!
"À, cô bé này."
Lâm Huyền dùng tay phải kéo Ngu Hề ra bên phải, dùng thân mình che chắn cô ấy. Sau đó hắn ấn thấp mũ lưỡi trai của cô ấy, tránh để Tiểu Lý nhìn thấy mắt cô ấy:
"Cô bé là em họ xa của tôi ở Mỹ, mấy ngày qua tôi ở nhà họ, làm phiền họ nhiều. Lần này về nước, cô bé muốn theo tôi về chơi vài ngày."
"Ồ ồ ồ! Hoan nghênh, hoan nghênh! Em gái nhỏ, để anh xách túi giúp em nhé!"
Tiểu Lý nhiệt tình muốn nhận lấy túi xách của Ngu Hề.
Nhưng Ngu Hề lắc đầu từ chối.
Túi đó nhìn không lớn nhưng thực ra rất nặng, bên trong đầy những trang sức và vàng lấy từ nhà Angelica.
Theo lời Ngu Hề... đây gọi là sức nặng đồng tiền.
Sau đó. Ba người lên xe.
Tiểu Lý quay đầu từ ghế lái:
"Lâm tổng, chúng ta đi đâu trước?"
"Trước tiên đến tiệm kính mắt."
Lâm Huyền nhẹ nhàng đáp.
Nửa tiếng sau, Tiểu Lý dẫn đường đến một trung tâm thương mại đầy các cửa hàng kính mắt, hàng hóa rất phong phú, đủ mọi loại.
Lâm Huyền nắm tay Ngu Hề, bước vào trung tâm mua sắm, mua vài cặp kính áp tròng màu đen nhất, và vài cặp kính râm màu tối nhất.
Sau đó hắn kéo Ngu Hề đến cầu thang, đưa bộ kính áp tròng cho cô ấy:
"Em đeo cái kính áp tròng này vào, đây là màu đen nhất, chắc chắn có thể che đi ánh sáng xanh từ mắt em."
Ngu Hề nhìn bộ kẹp nhựa và ống hút trong tay, ngây người:
"Đây là gì?"
"Kính áp tròng, còn gọi là kính mắt thẩm mỹ."
Ngu Hề nghiêng đầu:
"Đeo thế nào?"
Lâm Huyền chợt hiểu ra:
"Ở thời đại của em, chắc đã không còn người bị cận thị đúng không?”
Ngu Hề gật đầu:
"Kính cận và kính viễn thị đã sớm bi loại bỏ, chỉ còn lại kính râm và kính không độ để trang trí.. kính áp tròng là loại mỹ phẩm thay đổi màu mắt đúng không? Thời đại của chúng em có phương pháp cao cấp hơn, không giống như cái này.. cái này thực sự có thể đưa vào mắt được sao?"
"Thôi để anh."
Lâm Huyền biết Ngu Hề không giỏi việc này, nên trực tiếp giúp cô ấy đeo hai miếng kính áp tròng màu đen lên mắt.
"Thấy thế nào?"
Lâm Huyền hỏi.
Ngu Hề chớp mắt nhanh chóng:
"Không có cảm giác gì."
"Vậy là tốt rồi, nghĩa là hiệu quả tốt, em ngẩng đầu lên để anh xem."
Ngu Hề nghe lời ngẩng đầu lên.
Lâm Huyền nhìn vào đôi mắt dù bị che phủ bởi kính áp tròng đen nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng xanh... lại càng nổi bật và thu hút hơn.
"Em đeo thêm cái kính râm này."
Lâm Huyền đưa thêm một chiếc kính râm đen lên mặt Ngu Hề.
Giờ thì ổn rồi.
Đôi mắt phát ra ánh sáng xanh kỳ lạ cuối cùng cũng bị che khuất hoàn toàn, có thể nói là hoàn hảo. "Tốt lắm."
Lâm Huyền gật đầu:
"Em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy mình sắp mù rồi.."
Ngu Hề lắc đầu:
"Tầm nhìn kém quá, tối mù mịt, gần như không thấy gì."
"Cố gắng chịu đựng một chút."
Lâm Huyền cười:
"Trước khi anh báo cáo với Cục trưởng An ninh Quốc gia, đã đặc biệt mô tả đặc điểm mắt xanh của thích khách thời không, nên trừ khi cần thiết, chúng ta vẫn nên tránh gây rắc rối. Hơn nữa chúng ta không thể tách rời, chắc chắn sẽ bị người khác hỏi thăm, nếu ai đó thấy đôi mắt phát sáng màu xanh của em, anh cũng khó giải thích."
"Tại sao chúng ta không thể tách rời?"
Ngu Hề đeo kính râm lớn, ngẩng đầu hỏi:
"Hiện tại vị trí của thích khách thời không vẫn còn ở Mỹ, chưa tiến gần tới Long Quốc... nên tình cảnh của anh vẫn rất an toàn, không cần phải cẩn thận như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận