Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 510: Bí mật thành phố trên không Rhine (3)

Hiện tại, nếu không qua được cánh cổng điện tử này, thì không thể vào sân của bảo tàng, cũng không thể vào bên trong các phòng triển lãm.
"Dùng pháp bảo thôi."
Đại Kiểm Miêu lẩm bẩm, lấy ra một thứ màu xám được buộc lại bằng băng keo từ phía sau lưng.
"Đậu xanh."
Lâm Huyền nhìn pháp bảo đã lâu không gặp này:
"C4 ! Anh nghĩ sao mà mang thứ này khi nhảy dù?"
"Không mang C4 ra ngoài thì không thấy an toàn" Đại Kiểm Miêu cười khì khì, thể hiện sự chuyên nghiệp của mình:
"Nhưng chúng ta không thể nổ tung cửa chính, thông thường cửa chính là nơi chắc chắn nhất, khó nổ tung nhất và có khả năng cao có thiết bị báo động. Chúng ta nên vòng qua bên cạnh, nổ tung bức tường bên hông... Tôi thấy tường ngoài của bảo tàng này chủ yếu là đá xếp, dùng C4 nổ xuyên qua dễ dàng."
"Nhưng... Kiểm ca."
Lâm Huyền ngăn lại:
"Dùng C4 ngoài trời khác với trong nhà, trong môi trường thoáng đãng, tiếng động, ánh sáng và khói bụi lớn như thế... không thể không gây chú ý. Tôi vào bảo tàng không phải để trộm đồ, tôi cần xem kỹ những thứ bên trong, nếu thu hút cảnh sát và tuần tra đến, đêm nay coi như uổng công rồi."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Đại Kiểm Miêu nhét lại C4 vào lưng quần:
"Xung quanh tường bảo tàng này chỉ có mỗi cánh cổng sắt điện tử này là lối vào duy nhất, cậu không mở được, cũng không dùng C4 để nổ tung tường bên, cậu chắc chắn không thể vào được."
Lâm Huyền xoa cằm suy nghĩ một lát, quan sát tường ngoài bảo tàng.
Bên ngoài khá trơn tru, nhưng chiều cao chỉ hơn 4 mét.
Hắn lại nhìn Đại Kiểm Miêu và A Tráng.
Không còn cách nào khác.
Phải dùng lại chiêu cũ thôi.
"Dựng người làm thang đi."
Lâm Huyền nhìn Đại Kiểm Miêu và A Tráng:
"Hai người dựng người làm thang bên tường, tôi sẽ đạp lên các người nhảy vào, sau đó các người đi tìm thuốc ở tiệm thuốc, lấy thuốc xong tìm chỗ nhảy dù xuống, đừng lo cho tôi."
"Cậu nói gì vậy!"
Đại Kiểm Miêu càu nhàu:
"Cậu dẫn bọn tôi vào đây, đã hứa giúp cậu vào bảo tàng thì sẽ giúp đến cùng, làm sao có thể bỏ cậu lại mà không quan tâm? Làm chuyện không nghĩa khí, không đạo đức như thế tôi không làm được."
Thấy Đại Kiểm Miêu vẫn nghĩa khí như vậy, Lâm Huyền cười, võ vai hắn ta:
"Tôi hiểu lòng tốt của anh, nhưng đừng lo cho tôi, tôi cũng mang theo dù phụ, tôi có lối thoát riêng của mình, thành thạo hơn nhiều. Vị trí tiệm thuốc tôi đã nói rồi, dựng người làm thang xong các anh đi thực hiện nhiệm vụ của mình đi... mọi người dưới đó còn đang chờ các anh."
Thấy A Tráng cũng lại gần, Lâm Huyền gật đầu với cậu ta:
"Yên tâm, chúng ta sẽ gặp lại. Tình bạn của chúng ta rất bên chặt, không gì có thể chia cắt được..."
“Tin tôi đi, chúng ta sẽ gặp lại."
Cuối cùng, Đại Kiểm Miêu và A Tráng cũng bị thuyết phục.
Ba người đập tay nhau, Đại Kiểm Miêu đứng tấn, đỡ tường bảo tàng, A Tráng leo lên lưng hắn ta, đứng trên vai, dựng người làm thang cao hơn 3 mét.
Ừm.
Chiều cao này khá đủ.
Đối với một tay chạy parkour như Lâm Huyền, đạp lên thang người vượt qua khoảng cách hơn 1 mét cuối cùng là dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc leo qua bãi rác trước đây.
"Cảm ơn anh, người anh em."
Đại Kiểm Miêu căng cơ, giữ vững tường, nhìn Lâm Huyền chuẩn bị chạy:
"Nhất định phải quay lại nhé!"
Lâm Huyền mỉm cười, cúi người:
"Chắc chắn rồi, tôi còn phải trả lại túi tiền cho Ninh Ninh nữa”.
Vút !
Lâm Huyền như báo săn, tăng tốc chạy, ba bước đã leo lên vai Đại Kiểm Miêu và A Tráng, rồi một cú nhảy mạnh bám lấy tường! Thành công vượt qua tường ngoài bảo tàng!
Rầm!
Tiếng rơi mạnh xuống đất... bên trong là nền đá cứng, làm hai chân Lâm Huyền đau nhói. May mắn thay, tư thế rơi rất chuyên nghiệp, giảm bớt nhiều lực tác động, xoa xoa một lát cũng không sao.
Bên ngoài tường vang lên hai tiếng huýt sáo ngắn, báo hiệu Đại Kiểm Miêu và A Tráng rút lui, Lâm Huyền đứng dậy, bắt đầu quan sát xung quanh. Phải thừa nhận rằng, thành phố trên không này có thể đã quen với sự an nhàn quá lâu, không hề có cảm giác an ninh, ngay cả những cánh cổng lớn này cũng chỉ là ngăn cản người quân tử, không ngăn được kẻ tiểu nhân.
Nhưng điều này cũng cho thấy rằng, cuộc sống ở đây thực sự rất tốt, không lo về cơm áo, năng lượng vô hạn, tỷ lệ tội phạm cũng tự nhiên thấp; thêm vào đó, vị trí ở độ cao hơn 2000 mét, với lưới phòng không bao phủ 10.000 mét trên bầu trời... hoàn toàn là một pháo đài không thể xâm nhập, vì vậy chẳng có mấy ai quan tâm đến vấn đề an ninh.
Chẳng lẽ...
Điều này cũng nằm trong kế hoạch của Triệu Anh Quân? Mọi thứ đều để thuận tiện cho mình?
Lâm Huyền không dám chắc.
Nhưng ít nhất, với trải nghiệm hiện tại, thành phố trên không Rhine thoải mái hơn rất nhiều so với Đông Hải Mới.
Bây giờ hắn đang ở trong sân vườn ngoài trời của bảo tàng, ngoài cây cỏ và một số công trình nghệ thuật, không có thứ gì có giá trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận