Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 278: Một thiên tài vượt thời đại (2)

Lâm Huyền lấy được địa chỉ của Lưu Phong từ thầy Tề Duyên, rồi rời đi.
Tiện thể cũng tìm hiểu thêm.
Lưu Phong và Lý Thất Thất đều là sinh viên của Đại học Thiểm Tây, cả hai có hoàn cảnh gia đình không tốt, gần như là cô nhi, họ quen biết và yêu nhau thông qua công việc làm thêm để kiếm tiền học tập.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lưu Phong tiếp tục học thạc sĩ, còn Lý Thất Thất vì muốn ủng hộ Lưu Phong nên đã đi làm để kiếm tiền nuôi Lưu Phong học tập và nghiên cứu.
Chỉ tiếc rằng...
Dây thừng chuyên chọn chỗ mỏng mà đứt, vận rủi chỉ tìm người khổ.
Lý Thất Thất bị chẩn đoán mắc ung thư tuyến tụy không lâu sau khi Lưu Phong tốt nghiệp thạc sĩ, khi cả hai đang chuẩn bị bàn chuyện kết hôn.
Ung thư tuyến tụy được mệnh danh là vua của các loại ung thư, chủ yếu vì tỷ lệ sống sót thấp nhất, tỷ lệ tử vong cao nhất, đại đa số người chẩn đoán mắc bệnh không sống quá ba năm, tỷ lệ sống sót sau năm năm chỉ là 5%.
Không có gì lạ.
Lâm Huyền nhớ lại tờ giấy nhỏ kẹp trong cuốn "Giới thiệu về Hằng số Vũ trụ" 600 năm sau, có lẽ đó là di thư của Lý Thất Thất trước khi qua đời.
"Hy vọng vẫn có thể gặp được Lý Thất Thất còn sống."
Lâm Huyền cầm lấy địa chỉ nhà của Lưu Phong...
Nơi ở của Lưu Phong rất xa xôi.
Xa khu trung tâm thành phố, nằm ở góc xa nhất của huyện, có thể thấy điều kiện sống của hắn ta rất tệ.
Lúc Lâm Huyền đến thì trời đã tối.
Nơi này toàn là những ngôi nhà tự xây cất tạm bợ, đúng lúc Lâm Huyền đang lo lắng không biết nên bắt đầu tìm nhà Lưu Phong từ đâu...
Két.
Cánh cửa sắt của một căn nhà nhỏ có bức tường thấp được đẩy mở, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm màu vàng, mặc áo khoác màu vàng đẩy chiếc xe máy ra ngoài.
Trên yên sau của chiếc xe máy còn buộc một chiếc hộp lớn màu vàng.
Đây!
Màu sắc quen thuộc này!
Bộ đồ giao hàng!
Và khi anh chàng giao hàng ngẩng đầu lên chỉnh dây mũ bảo hiểm, Lâm Huyền vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt người đó.
"Lưu Phong?"
Lâm Huyền lớn tiếng.
Bởi vì bộ đồ giao hàng này mặc trên người một thạc sĩ giỏi giang thật sự quá tương phản!
Anh chàng kia khẽ ngẩn ra, nhìn Lâm Huyền:
"Cậu là?"
Nhìn phản ứng của hắn ta, chắc chắn đó là Lưu Phong rồi,
Lâm Huyền bước tới, đưa tay ra bắt tay Lưu Phong:
"Chào anh Lưu Phong, tôi là Lâm Huyền."
Lưu Phong cứng đờ bắt tay Lâm Huyền, rồi nhìn hắn:
"Có chuyện gì không? Hình như tôi không quen cậu."
Lâm Huyền giải thích lý do của mình:
"Tôi đã gặp thầy Tê Duyên ở Đại học Thiểm Tây, không giấu gì anh, tôi rất hứng thú với dự án nghiên cứu của anh, tôi muốn tài trợ cho anh."
"Dự án gì?"
Lưu Phong khá ngạc nhiên:
"Hằng số vũ trụ?"
"Đúng vậy."
Lâm Huyền gật đầu:
"Mặc dù nhiều người nói lý thuyết của anh là sai lâm, nhưng tôi nghĩ có lẽ nó đúng. Nếu anh không phiền, tôi muốn cung cấp phòng thí nghiệm và tài trợ để anh tiếp tục nghiên cứu."
Lưu Phong cười nhẹ hai tiếng.
Sau đó cúi đầu, mở ứng dụng nhận đơn giao hàng trên điện thoại:
"Cảm ơn cậu đã nói vậy. Nhưng... rất tiếc, bây giờ đối với tôi, hằng số vũ trụ không còn quan trọng nữa.”
"Có phải vì chuyện của Lý Thất Thất không?"
Lâm Huyền thẳng thắn nói:
"Tôi cũng có thể lo toàn bộ chỉ phí điều trị cho Lý Thất Thất, đừng nhìn tôi còn trẻ, thực ra tôi khá giàu có."
"Đây đều là thây Tề nói cho cậu biết sao?"
Lưu Phong vừa thao tác điện thoại vừa nói một cách nhạt nhẽo.
Lâm Huyền lại gật đầu:
"Chuyện của hai người tôi cũng biết chút ít, tôi nghĩ... hiện giờ anh chạy giao hàng cũng chủ yếu để kiếm tiền phải không?"
"Đúng vậy."
Lưu Phong thở dài:
"Việc điều trị của Thất Thất rất tốn kém, thuốc đặc trị, hóa trị định kỳ... bình thường tôi đi dạy kèm, thời gian rảnh thì chạy giao hàng. Một công việc bình thường không thể đủ để nuôi một bệnh nhân ung thư, đặc biệt là những người không có gia cảnh tốt như chúng tôi."
"Vậy thì..."
Lâm Huyền vỗ vai Lưu Phong:
"Sao không cân nhắc việc tôi vừa nói? Tôi có thể tài trợ cho anh nghiên cứu, cũng như chỉ trả chi phí y tế cho Lý Thất Thất. Điều này tốt cho cả hai người, tại sao lại không?”
"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng rất tiếc, tôi không còn định nghiên cứu về hằng số vũ trụ nữa."
Đinh đong.
Điện thoại của Lưu Phong vang lên âm báo nhận đơn hàng.
Hắn ta vừa lướt điện thoại vừa nhẹ giọng nói:
"Thầy Tề thực sự đã kể cho cậu nhiều chuyện, nhưng có vài chuyện thầy ấy cũng không biết. Thất Thất vốn dĩ sức khỏe đã yếu, lúc trước để tôi có thể học thạc sĩ và nghiên cứu, cô ấy phải làm nhiều công việc cùng lúc... bây giờ cơ thể cô ấy như vậy, phần lớn là do thời gian đó đã quá sức."
"Thực ra bây giờ nghĩ lại, thây Tề nói đúng, những đứa trẻ như chúng tôi lẽ ra nên chú trọng đến cuộc sống hơn, tất cả là do tôi lúc đó quá cố chấp. Và điều quan trọng nhất là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận