Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 207: Có chút bản lĩnh (1)

Cứu người mới là mục đích hàng đầu.
Vì vậy, bất kể là ngoài ý muốn hay không, trước tiên đều có thể xử lý theo hướng ngoài ý muốn, dù sao thì vụ nổ súng này là sự thật, so sánh ra thì tính chất không quan trọng đến vậy.
Được rồi.
Bây giờ đã suy luận ra được thời gian tử vong và nguyên nhân tử vong đại khái của Triệu Anh Quân.
Mắt xích cuối cùng còn lại, chính là địa điểm tử vong.
Địa điểm tử vong, cũng chính là địa điểm xảy ra vụ nổ súng.
Nhưng rất tiếc...
Dựa theo thông tin hiện có, căn bản hắn không thể suy luận ra được địa điểm xảy ra vụ nổ súng, cũng như địa điểm tử vong của Triệu Anh Quân.
Lượng thông tin thực sự quá ít.
"Nhưng cũng không sao."
Lâm Huyền buông bút, duỗi người.
Có hai kết quả suy luận trên thì thực ra dù không biết địa điểm tử vong cũng không thành vấn đề lớn.
Trong lòng hắn đã có một ý tưởng đại khái, có thể tránh được cái chết của Triệu Anh Quân thì phải thay đổi tiến trình lịch sử ban đầu, tức là thay đổi hành trình ban đầu của Triệu Anh Quân, để cô tránh bị cuốn vào vụ nổ súng này, tự nhiên cũng tránh được cái chết.
"Mặc dù không biết Triệu Anh Quân dự định đi đâu vào ba tối ngày 12 tháng 1 đến ngày 14 tháng 1...
Nhưng chỉ cần nghĩ cách thay đổi chuyện này, để cô ấy đến một địa điểm mới là có thể thay đổi được tiến trình lịch sử ban đầu."
Lâm Huyền gật đầu.
Đây là cách đơn giản nhất, cũng là cách hiệu quả nhất.
Giả sử Triệu Anh Quân dự định đến ba địa điểm A, B, C vào ba tối này.
Vậy chỉ cần để cô ấy thay đổi hành trình.
Chuyển sang đến ba địa điểm D, E, F vào ba tối này.
Rất có thể là có thể tránh được vụ nổ súng ngoài ý muốn này.
Dù sao thì vụ nổ súng này cũng không nhằm vào cô ấy, cô ấy chỉ là một người vô tội bị bắn nhầm.
Nhưng vẫn là câu nói cũ, nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân, không được tiết lộ bí mật về giấc mơ của mình, không được tiết lộ chuyện mình biết trước tương lai, không được để Triệu Anh Quân cảm thấy hành vi của mình là cố ý.
Phải làm thế nào đây?
Lâm Huyền đứng dậy, đi vòng vòng trong phòng ngủ...
"Có rồi..."
Sau khi ngủ dậy, Lâm Huyền đi thẳng đến công ty.
Hắn sắp xếp lại tài liệu công việc trong thời gian này, chuẩn bị báo cáo với Triệu Anh Quân.
Nhưng rất tiếc, Triệu Anh Quân đã đi công tác nên chiều mới về.
Hắn đợi đến tận chiều.
Tầng 22.
Phòng làm việc của Triệu Anh Quân.
"Tốt lắm”.
Triệu Anh Quân xem xong tài liệu Lâm Huyền đưa tới, gật đầu hài lòng:
"Cậu vẫn luôn khiến người khác yên tâm như vậy, mọi việc đều làm rất tốt".
"Cảm ơn."
Lâm Huyền nhàn nhạt cảm ơn.
Nhìn Triệu Anh Quân đã bị dán bùa sinh tử...
"Tối nay cô có thời gian không?”
"Sao vậy?"
Triệu Anh Quân đứng dậy, cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, không nhìn Lâm Huyền:
"Có chuyện gì sao?"
"Ừm".
Lâm Huyền gật đầu cười cười:
"Tôi đã đặt một nhà hàng khá ổn, tối nay tôi muốn mời cô đi ăn."
Động tác thu dọn bàn của Triệu Anh Quân dừng lại giữa chừng.
Một cây bút chì rơi xuống bàn.
Lăn lông lốc...
Rầm!
Cây bút chì lăn theo mặt bàn, rơi thẳng xuống sàn, nhảy vào gầm bàn mất hút. Từ đó, văn phòng rộng lớn trống trải trở nên im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng lá cây xanh úa đung đưa nhẹ.
Không biết gió từ đâu thổi đến.
"Cậu muốn mời tôi đi ăn?"
Triệu Anh Quân bật cười một cách khó hiểu.
Cô ấy buông tập tài liệu trên tay xuống, đưa ngón trỏ trái ra sau tai, vén tóc mai rồi ngẩng đầu mỉm cười nhìn.
"Có chuyện gì sao?”
Lâm Huyền gật đầu:
"Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ muốn cảm ơn cô đã trọng dụng và đề bạt tôi. Cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi muốn cảm ơn cô một chút, dù sao thì... Cô thực sự đã cho tôi rất nhiều cơ hội để thể hiện năng lực, giúp tôi có được cuộc sống như hiện tại."
"Thế à..."
Triệu Anh Quân cúi đầu, tiếp tục sắp xếp tài liệu:
"Tôi thấy không cần thiết lắm. Lâm Huyền, tất cả những gì cậu có được hiện tại đều là xứng đáng, đây là thành quả do chính cậu nỗ lực, cũng là minh chứng cho tài năng của cậu."
"Vàng thì sẽ luôn phát sáng, tất cả đều là công lao của cậu, tôi chỉ đóng vai trò rất nhỏ thôi. Hơn nữa, người giúp công ty MX vượt qua khó khăn lớn nhất chính là cậu, nếu thực sự muốn cảm ơn thì tôi mới là người phải cảm ơn cậu."
"Thực ra còn có chuyện khác."
Lâm Huyền kịp thời bổ sung.
Hắn cũng đoán được, Triệu Anh Quân rất có thể sẽ không đồng ý lời mời ăn tối của mình, vì vậy phải có một số lý do thuyết phục hơn mới được.
Triệu Anh Quân lại ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Huyền đầy hứng thú:
"Nói đi."
Lâm Huyền cố ý dừng lại một chút, ra vẻ nghiêm trọng:
"Tôi muốn rời khỏi công ty MX”.
Nụ cười trên mặt Triệu Anh Quân biến mất.
Cô ấy từ từ đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào Lâm Huyền:
"Rời khỏi công ty MX sao? Sao đột ngột thế... Cậu có dự định gì khác à? Đi làm ở công ty khác sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận