Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 851: Két sắt khóa lại ! Thời gian và không gian mở ra ! (4)

"Vậy phải làm gì với nó bây giờ?"
Lâm Huyền ngẩng đầu.
Bịch một tiếng, hắn khép nắp nồi cơm điện lại, tiếp tục nhốt Hạt thời gian và không gian ở trong, sau đó nhìn Lưu Phong:
"Một món đồ khó kiếm như thế... Dù nó chỉ có thể coi là một vật kỷ niệm giống như anh nói, thì cũng không thể để nó tùy tiện như vậy đúng không? Trong căn phòng thí nghiệm này vẫn không an toàn."
"Hay là.. mua hai cái két sắt để ở đây được không?”
Lưu Phong đề nghị:
"Nhưng điều này chẳng có ý nghĩa gì ngoại trừ việc chiếm dụng không gian, hơn nữa két sắt cũng không an toàn tuyệt đối. Dù sao thì, tôi cũng không cần Hạt không gian và thời gian này trong các nghiên cứu thử nghiệm hiện tại của mình. Nếu cậu có một nhà kho, két sắt hoặc một nơi an toàn khác, thì cậu cũng có thể mang nó đi để cất giữ nó."
Nhà kho...
Két sắt...
Lâm Huyền lập tức nghĩ đến ngân hàng Thái Mỗ. Nghĩ đến, những cái két sắt hợp kim hafni.
Nghĩ đến tờ giấy nhỏ mà Sở An Tình viết cho hắn.
Nghĩ đến việc Hạt thời gian và không gian này vốn dĩ là do Sở An Tình bắt cho hắn.
Mặc dù Lưu Phong đã chắc chắn rằng Hạt không gian và thời gian này không có giá trị gì, nhưng Lâm Huyền vẫn không nỡ vứt nó đi.
Vậy thì...
Đặt chung một chỗ đi.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ mang nó đi."
Lâm Huyền ôm lấy nồi cơm điện, rời khỏi phòng thí nghiệm của đại học Đông Hải:
"Nếu số liệu trên đồng hồ thời gian và không gian có biến động, phát hiện ra sự thay đổi độ cong của thời gian và không gian, thì hãy thông báo cho tôi ngay lập tức."
"Yên tâm đi Lâm Huyền, tôi sẽ luôn để mắt đến nó."
Xe thương vụ Alphard nhanh chóng chạy trên đường cao tốc.
Lâm Huyền ngồi ở ghế sau, ôm chiếc nồi cơm điện trong ngực, nhìn về phía đô thị phồn hoa bên ngoài cửa sổ xe.
Thành phố Đông Hải 600 năm sau.
Nó đã trải qua biết bao biến động thăng trầm. Trong giấc mơ thứ nhất thì giậm chân tại chỗ, trong giấc mơ thứ hai là thế kỷ thoái trào, thế giới giấc mơ thứ ba thì lại vô cùng thê thảm, đến giấc mơ thứ tư biến thành thành phố khoa học viễn tưởng.
Không có quy luật nào cả, giống như những gì hắn nhận ra từ lúc đầu, sự biến động thời gian và không gian là không thể kiểm soát được, nó gần như là phi logic.
Hắn thậm chí còn bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Chờ đến một ngày nào đó, thế giới giấc mơ lại thay đổi, sau khi bước vào giấc mơ thứ 5...
Thế giới sẽ trở tốt hơn sao?
Hắn lại bắt đầu suy nghĩ.
Thế giới như thế nào mới được xem là tốt hơn?
Lúc đầu, Lâm Huyền cảm thấy nếu khoa học kỹ thuật của một thế giới lại giậm chân tại chỗ thì thật sự không tốt chút nào, nhưng bây giờ xem ra, đó lại là tốt nhất.
Đối với Đại Kiểm Miêu mà nói, một Đông Hải lạc hậu cũ kỹ ở thế giới giấc mơ thứ 2 lại chính là cuộc sống vui vẻ hạnh phúc nhất của hắn.
Thế giới như thế nào mới được coi là tốt?
Lâm Huyền cảm thấy có lẽ không có câu trả lời chính xác cho câu hỏi này.
Nhưng cho dù nói thế nào... Một thế giới mà cứ 24 năm lại phải hy sinh một cô gái 20 tuổi để tạo một thiên niên trụ, thì nó chắc chắn không phải là thế giới tốt nhất.
Điều này chính là sai lầm.
"Nếu vấn đề thiên niên trụ được giải quyết, những cô gái này có thể sống một cuộc sống bình thường, già đi một cách bình thường..."
Lâm Huyền không khỏi nghĩ đến ánh sáng trắng đột ngột đốt cháy mọi thứ ở cuối mỗi giấc mơ.
Nếu trên thế giới này không có thiên niên trụ, liệu ánh sáng trắng có còn xuất hiện không?
Liệu thế giới 600 năm sau có thể trải qua buổi sáng sớm ngày 29 tháng 8 một cách yên ổn, ngắm mặt trời mọc vào ngày mới hay không?
Tại sao phải khóa kín lịch sử?
Mỗi lần nhớ tới vấn đề này, Lâm Huyền đều cảm thấy vô cùng chán ghét.
Dựa vào cái gì?
Hắn nhất định phải tìm ra ke sát nhân đẳng sau thiên niên trụ, hỏi hắn dựa vào cái gì mà lại làm như vậy!
Kít !
Xe thương vụ Alphard phanh lại.
Tài xế ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại:
"Tổng giám đốc Lâm, đã đến ngân hàng Thái Mỗ."
Lâm Huyền vừa xuống xe.
Vương ca chờ đợi từ lâu, lập tức ưỡn bụng đi ra chào đón:
"Ha ha ha, Lâm Huyền! Cậu đến rồi! Từ khi bắt đầu kinh doanh thử nghiệm đến nay, tôi vẫn đang chờ cậu!"
Vương ca đã thực hiện ước mơ của cuộc đời, vốn dĩ hắn muốn ôm Lâm Huyền một chút, nhưng lại bị cái nồi cơm điện mà Lâm Huyền đang ôm trong ngực... cản trở lại.
"Đây là..."
Vương ca nghi hoặc nháy mắt mấy cái, nhìn Lâm Huyền:
"Cậu cầm cái nồi cơm điện tới đây làm gì?"
Lâm Huyền mỉm cười:
"Vương ca, đây chính là đồ vật mà tôi muốn bỏ vào trong két sắt."
A !
Vương ca bừng tỉnh đại ngộ, kích động hô to:
"Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Là viên nang thời gian và không gian! Chiêu này của cậu hay đấy, càng giấu kín kẽ hơn! Tôi đúng là không nghĩ ra cái chiêu nồi cơm điện này... Thật sự là cần phải học tập!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận