Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1126: Vở kịch bắt đầu (1)

"Em !"
Triệu Anh Quân nheo mắt nhìn Diêm Kiều Kiều:
"Sao tai của em thính thế? Nghe rõ ràng từng câu từng chữ, chị chỉ gọi tên anh ấy hai lần, em đã nhớ kỹ rồi... Chị nói nhiều như vậy, sao em không nhớ cái khác?"
Diêm Kiều Kiều lại đưa ngón tay chỉ vào điện thoại trong túi của Triệu Anh Quân:
"Xét nghiệm quan hệ cha con..."
Triệu Anh Quân nhanh tay che miệng cô bé lại.
"Ồ, Lâm Huyền à."
Triệu Thụy Hải bừng tỉnh, vỗ vỗ vào lòng bàn tay rồi bước qua bước lại tại chỗ:
"Đúng đúng.. Nhìn ba này, dạo này lo chuyện của Kiều Kiều quá mà quên mất chuyện của Lâm Huyền!"
"Ôi chao, xem ba làm việc thế nào, thật bất lịch sự! Đã nói đến Đông Hải là để mời Lâm Huyền ăn bữa cơm, cảm ơn cậu ấy đàng hoàng. Kết quả là mấy ngày trước không hẹn được, sau đó chúng ta lại như không quan tâm đến việc này, bỏ qua luôn..."
"Vậy Lâm Huyền sẽ nghĩ sao về chúng ta đây? Hôm nay cũng không có việc gì.. Anh Quân, con mau gọi lại cho Lâm Huyền, xem tối nay cậu ấy có rảnh không, nếu có thì cả nhà mình mời cậu ấy ăn bữa cơm, thể hiện sự chân thành của chúng ta!"
Triệu Anh Quân suy nghĩ một chút.
Tối nay, cô ấy thực sự không Lâm Huyền có kế hoạch gì.
Lâm Huyền cũng từng nói, hôm đó không thể đến ăn cơm rất tiếc, nói rằng sau này có thời gian cứ báo hắn, hắn sẽ nhất định đến dự.
Có lễ, Lâm Huyền cũng đang chờ mình mở lời?
"Được rồi."
Triệu Anh Quân nghĩ một lúc, rồi đứng dậy từ bên cạnh ghế sofa.
Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi lại cho Lâm Huyền, đặt điện thoại lên tai và nhìn cha mình, Triệu Thụy Hải:
"Vì ba và mẹ tối nay cũng không có việc gì..."
"Bữa cơm này, chúng ta sẽ hẹn vào tối nay nhé."
Đại học Đông Hải, Phòng thí nghiệm Liên hiệp Rhine, hành lang tầng hai.
Lâm Huyền vừa tắt điện thoại sau cuộc gọi hỏi thăm của Triệu Anh Quân, bước vào phòng thí nghiệm của Lưu Phong.
Lưu Phong ngẩng đầu lên.
Thấy là Lâm Huyền, hắn ta hỏi ngay:
"Ai gọi đấy?"
"Bà chủ cũ của công ty."
Lâm Huyền cất điện thoại, đáp một cách hời hợt:
"Triệu Anh Quân."
Nghe thấy cái tên này.
Lưu Phong bắt đầu so sánh trong "dãy số cấp số cộng" trong đầu.
Triệu Anh Quân...
Nữ tổng giám đốc...
Hình như không có vị trí nào cho người này.
"Tôi hình như chưa gặp người này."
Lưu Phong lắc đầu:
"Hoặc nói chính xác hơn, người phụ nữ này chưa từng đến phòng thí nghiệm này."
Haha.
Lâm Huyền không nhịn được cười:
"Anh đúng là bị nghiên cứu toán học làm cho lú lẫn rồi, chẳng lẽ mỗi người phụ nữ tôi quen biết đều phải xuất hiện một lần trong phòng thí nghiệm à?"
"Theo lý thuyết của anh, để hoàn thành cái gọi là 'dãy số cấp số cộng' của anh, phải có một cô bé mười mấy tuổi xuất hiện, nhưng lâu thế rồi, anh đã gặp chưa?”
Lưu Phong trầm ngâm một lúc.
Rồi gật đầu:
"Nhưng toán học là rất nghiêm ngặt, dãy số cấp số cộng là tuyệt đối."
"Đây là vấn đề toán học à?"
Lâm Huyền chế giễu:
"Vấn đề là, các độ tuổi khác thì còn tạm chấp nhận được, nhưng làm sao tôi có thể tìm được một cô bé mười mấy tuổi để mang đến đây cho anh? Anh cũng phải xem xét xem điều đó có thực tế hay không chứ..."
"Thực ra đây là một chủ đề rất nguy hiểm, anh đừng mơ tưởng đến việc hoàn thành cái dãy số cấp số cộng của anh nữa, dãy số cấp số cộng của anh đã đến đây là kết thúc, hoàn chỉnh rồi, sẽ không có thêm cô bé mười mấy tuổi nào xuất hiện trong phòng thí nghiệm".
Đinh... đinh... đinh !
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang lời nói của Lâm Huyền.
Sao lúc này lại bận rộn thế này?
Hắn lấy điện thoại ra, thấy cuộc gọi đến, lại là Triệu Anh Quân.
Có phải... lúc nãy có gì chưa nói hết không?
Lâm Huyền ngay lập tức nhấn nút nghe, đặt điện thoại lên tai:
"Alo, Triệu tổng?"
"Xin lỗi, Lâm Huyền, vừa cúp máy đã gọi lại."
Ở đầu dây bên kia, Triệu Anh Quân cười xin lỗi và đi thẳng vào vấn đề:
"Lúc nãy ba tôi lại nhắc đến chuyện mời cậu ăn cơm. Cậu còn nhớ chứ? Ba mẹ tôi luôn rất biết ơn việc cậu cứu tôi đầu năm ngoái, muốn mời cậu ăn cơm để cảm ơn."
"Mấy hôm trước cậu bận không đến được, tối nay cậu có rảnh không? Nếu có thì thà hôm nay ăn luôn cho tiện, ba mẹ tôi rất mong gặp cậu sớm."
Lâm Huyền nghe xong cũng nhớ lại.
À !
Chuyện này à.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ việc bị thích khách thời không truy sát, đến chuyện Ngu Hề giả và thật đảo lộn, rồi đến sự xuất hiện bất ngờ của giấc mơ thứ năm...
Hắn bận đến mức không kịp thở, quên hết những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Khi xưa, để gặp được Jask hắn đã từ chối lời mời của cha mẹ Triệu Anh Quân. Hôm đó, hắn cảm thấy rất ngại, cha mẹ cô ấy đã cất công từ Đế Đô đến để cảm ơn hắn, nhưng hắn lại có việc không thể đến.
Từ chối một lần không sao.
Nhưng, lần này đến lần khác từ chối, thật sự là không coi trọng cha mẹ cô ấy đặc biệt là không coi trọng Triệu Anh Quân, khiến mình trông như một kẻ vô lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận