Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 324: Tô Tô (3)

Tút.
Tô Tô cầm lấy điện thoại lên rồi nhấn nút cúp máy, sau đó kéo cô bạn đi cùng:
"Đi thôi."
"Này! Đứa trẻ này... Ai dà... Cảnh sát phía sau lắc đầu thở dài, lại gọi điện lại cho Sở Sơn Hà.
Tô Tô dẫn cô bạn đi qua khu vực làm việc của Sở cảnh sát rồi đi về phía bãi đậu xe ở cổng.
"Tô Tô... Cậu quen thuộc quá nhỉ."
Cô bạn kinh ngạc trước sự quen thuộc của Tô Tô với đường đi trong Sở cảnh sát.
"Từ nhỏ đã đến đây nhiều lần rồi, giống như về nhà vậy."
Tô Tô lấy một viên kẹo cao su cho vào miệng, rồi lại kéo cô bạn rẽ sang một góc.
Đối diện, một nhóm cảnh sát đang đi cùng nhau, bọn họ vây quanh một chàng thiếu niên gầy gò trắng trẻo:
"Quý Lâm! Nhờ có cậu mà chúng ta phá được vụ án bí ẩn kéo dài mười mấy năm này! Quả nhiên đúng như cậu suy luận! Bọn tôi không ngờ hung thủ lại ở một nơi không ngờ đến như vậy..."
"Quý Lâm, giúp tôi xem thêm hồ sơ này nhé? Đây cũng là một vụ án cũ chưa phá được, trước khi tôi nghỉ hưu, tôi chỉ có một mong muốn này thôi."
"Này, không phải đã nói là giúp chúng tôi một vụ rồi sao?"
"Khụ khụ, các anh có quên cảnh sát trưởng mời Quý Lâm đến cục chúng ta để làm gì không? Các anh cứ để Quý Lâm mất tập trung thế này thì vụ án của giáo sư Hứa Vân còn phá được không? Không phân biệt được việc nào quan trọng việc nào không quan trọng à?"
Cô bạn kinh ngạc nhìn đám đông ùa đến, nghiêng người tránh sang một bên, nhìn cậu thiếu niên bị mọi người vây quanh:
"Oa, đẹp trai quá... Tô Tô! Cậu có thấy không? Cậu nam sinh kia trông giống như bước ra từ truyện tranh vậy!"
"Đẹp trai thì đẹp trai thật."
Tô Tô không thèm ngoảnh lại:
"Nhưng mà hơi yếu đuối".
Hai người đến bãi đậu xe, Tô Tô nổ máy chiếc McLaren màu đỏ rồi tăng tốc lao thẳng ra khỏi bãi đậu xe.
"Trong bãi đậu xe mà cậu còn chạy nhanh thế này làm gì !"
“Tớ không thích chạy chậm."
"Nhanh dừng lại đi! Cổng chắn xe còn chưa nâng lên kìa !"
Cô bạn hét lên, nhìn chiếc McLaren không hề giảm tốc đội lao thẳng về phía cổng chắn xe của bãi đậu xe! Tốc độ quá nhanh, không kịp nhận dạng biển số Xe! Vù !
Chiếc McLaren thấp bé đã lao thẳng qua gầm cổng chắn xe. Ông bảo vệ chạy ra với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn cổng chắn xe không hề hấn gì, lại nhìn chiếc xe thể thao chạy mất hút, gãi đầu:
"Thế này... Tiền đỗ xe tính thế nào nhỉ..."
"Ha ha hai! Thế nào? Không ngờ đúng không!"
Trên xe McLaren, Tô Tô cười lớn, vỗ vô vô lăng, nhướng mày với cô bạn bên cạnh:
"Đây chính là lý do tớ thích chiếc xe này, thân xe rất thấp! Mỗi lần ra khỏi bãi đậu xe không cần phải đợi nâng cổng chắn! Cứ thế mà chạy thẳng qua".
Cô bạn bên cạnh nước mắt lưng tròng:
"Tớ muốn về nhà."
"Đừng mà, tớ đã đặt phòng khách sạn rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát, tối lại đi chơi tiếp."
Tô Tô ngáp một cái rồi lái xe lên cầu vượt.
"Nói mới nhớ Tô Tô... Cậu cúp điện thoại của Sở Sơn Hà như vậy không sao chứ?"
Nhớ đến hình ảnh vĩ đại của người đàn ông thường xuyên xuất hiện trên ti vi, cô bạn có chút sợ hãi:
"Đó là Sở Sơn Hà đấy! Cho dù ông ấy là anh rể của cậu, cậu không sợ ông ấy nổi giận sao?"
"Ông ấy dám!"
Tô Tô nghiến răng hừ một tiếng:
"Tớ là cổ đông đầu tiên của ông ấy đấy, ông ấy dám tức giận với tớ sao?"
"Hả?"
Cô bạn có chút không hiểu:
"Sở Sơn Hà phát đạt bao nhiêu năm rồi... Sao cậu có thể là cổ đông đầu tiên của ông ấy được? Hơn nữa, tập đoàn Sơn Hà không phải là công ty cổ phần, cũng không niêm yết mà."
"Đó là chuyện gần hai mươi năm trước rồi."
Tô Tô thổi một quả bong bóng, tiếp tục nhai kẹo cao su:
"Lúc đó Sở Sơn Hà vẫn là một cậu bé nghèo. Ông ấy vừa mới kết hôn với chị tớ, khởi nghiệp thất bại, tiền bạc đều mất hết, kể cả của hồi môn của chị tớ cũng mất hết, còn nợ rất nhiều tiên. Nhưng ông ấy đối xử với tớ rất tốt, luôn dẫn tớ đi chơi mua đồ cho tớ... Vì vậy, tớ đã đập vỡ ống heo đất, đưa cho ông ấy toàn bộ tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt mà tớ tích góp được."
"Mặc dù tổng cộng không có nhiều, chỉ vài nghìn tệ thôi, tớ nhớ lúc đó ông ấy câm ống heo đất vỡ của tớ với đôi mắt đỏ hoe, nhặt từng đồng xu một đồng xu một trên sàn cùng tôi."
"Ha ha ha, nhiều năm trôi qua rồi nhưng tớ vẫn nhớ biểu cảm của ông ấy lúc đó, được một đứa trẻ ba tuổi tài trợ, đây có lẽ là lúc ông ấy khốn cùng nhất trong cuộc đời."
"Lúc đó, ông ấy nắm tay tớ nói bất kể sau này ông ấy có thành công lớn đến đâu, tớ cũng có một phần công lao, vài nghìn tệ này coi như là cổ phần ban đầu. Lúc đó, tớ nghĩ ông ấy chỉ nói đùa, không tin ông ấy ta chút nào, chỉ thấy ông ấy là người tốt nên mới đưa tiên mừng tuổi cho ông ta, tớ còn nhỏ như vậy thì hiểu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận