Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 323: Tô Tô (2)

Sở An Tình đỏ mặt, suýt nữa thì nhảy dựng lên:
"Gì, gì cơ! Mai mối cái gì chứ, thiệt tình, con còn..."
"Chuyện của dì nhỏ con đấy."
Sở Sơn Hà từ tốn nói:
"Dì nhỏ của con cũng không còn trẻ nữa rồi, ngày nào cũng không có việc gì chính đáng, chỉ gây rắc rối khắp nơi, khiến mẹ con đau đầu... Thực ra mọi mặt của dì nhỏ của con đều rất tốt, chỉ là thích chơi bời và nóng tính, sớm tìm được một người đàn ông tốt cũng có thể an phận hơn một chút."
"Hả? Dì nhỏ của con?"
Sở An Tình trợn tròn mắt:
"Không phải chứ ba, đừng nói ba định giới thiệu học trưởng Lâm Huyền làm đối tượng cho dì nhỏ đấy nhé?"
"An Tình hôm nay con sao thế?"
Tô Tú Anh nhìn Sở An Tình như nhìn đứa ngốc:
"Nói năng ầm ĩ, chẳng có chút hình tượng của một cô gái nào cải Vừa nãy mẹ cũng hỏi tình hình của Lâm Huyền rồi, rất xứng đôi với dì nhỏ của con. Về tuổi tác cũng phù hợp, Lâm Huyền còn hơn dì nhỏ của con mấy tháng... Đổi lại là những chàng trai bình thường thì chắc chắn không kiềm chế được tính cách của dì nhỏ con nhưng Lâm Huyền thì mẹ thấy được, mẹ rất thích, là một người đàn ông tốt có trách nhiệm."
"Con không nói là Lâm Huyền có vấn đề mà".
Sở An Tình cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, quay sang nhìn cha mình:
"Là dì nhỏ có vấn đề chứ ba! Ba không thể lừa học trưởng Lâm Huyền như vậy được! Sao dì nhỏ xứng với anh Lâm Huyền được chứ!"
"Thôi nào, chuyện của hai người họ, con có ý kiến gì chứ."
Sở Sơn Hà phẩy tay, cười ngắt lời Sở An Tình:
"Chúng ta chỉ giới thiệu cho bọn họ thôi, cụ thể có nói chuyện được hay không còn phải xem hai người họ. Hơn nữa, Lâm Huyền cũng không còn trẻ nữa, cũng nên lập gia đình rồi, nhà thằng bé chỉ có một mình nó, ba mẹ lại đã nghỉ hưu, chắc chắn rất nóng lòng muốn có cháu bế rồi!"
"Dì nhỏ của con suốt ngày gây chuyện, cũng nên để dì ấy nghiêm túc yêu đương, kết hôn, tìm một người quản thúc dì ấy một chút. Tô Tô chỉ hơn con bốn tuổi thôi, lúc ba và mẹ con quen nhau thì dì ấy mới vừa chào đời, mẹ gần như nhìn dì ấy lớn lên, từ nhỏ đã hay chơi với con rồi, chuyện của dì ấy mẹ có thể không quan tâm sao?”
"Được rồi, về phòng thôi, lần sau gặp Lâm Huyền, ba sẽ nói với cậu ấy. Tú Anh, em cũng nói tình hình của Lâm Huyền cho Tô Tô biết đi, tìm cơ hội để hai người gặp nhau."
Tô Tú Anh gật đầu quay người đi vào trong nhà theo Sở Sơn Hà.
Rầm. Cạch.
Tay trái Sở An Tình kéo góc áo Sở Sơn Hà, tay phải giữ chặt cánh tay Tô Tú Anh.
Hai người quay lại, thấy mặt Sở An Tình đầy nghiêm trọng:
"Con không đồng ý!"
"Con bị làm sao thế !"
"Hai người họ trai tài gái sắc, con có tư cách gì mà phản đối!"
Tô Tú Anh và Sở Sơn Hà vừa buồn cười vừa bất lực.
"Anh, anh Lâm Huyền đã cứu mạng con! Con không thể nhìn ba mẹ đẩy anh ấy vào hố lửa được!"
Sở An Tình bất lực thở dài, nhìn Sở Sơn Hà, lại nhìn Tô Tú Anh:
"Dì nhỏ của con là người như thế nào... Chẳng lẽ ba mẹ còn không biết sao?"
Ầm ầm!
Chiếc McLaren màu đỏ máu như tia chớp lao đi trên cầu vượt.
Kiểu xe thấp và nhỏ gọn khiến nó trông như một bóng ma lướt ngang lướt dọc, như một chú thỏ nhảy qua nhảy lại giữa các phương tiện đang lưu thông, tiếng động cơ gầm rú dữ dội khiến một loạt xe xung quanh phải nhường đường cho chiếc siêu xe này.
“Tô Tô! Đi chậm lại một chút đi!"
Cô gái trang điểm khói ngồi ở ghế phụ kêu lên:
"Xe cảnh sát kìa! Xe cảnh sát đang đuổi theo cậu kìa."
"Ha ha, như vậy mới thú vị chứ."
Tô Tô ngồi ở ghế lái cười nói.
Cô ấy cũng trang điểm rất kỹ, mái tóc vàng sáng tung bay trong gió, làn da trắng nõn, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp trông rất rạng rỡ.
Lúc này, cô ấy đang nhai kẹo cao su, tay trái chống lên cửa sổ xe, tay phải đánh mạnh vô lăng.
"Cậu chạy quá tốc độ rồi!"
Cô gái ngồi ghế phụ nhìn bảng đồng hồ, mặt tái mét.
"Tớ chạy chậm thì chẳng phải cảnh sát bắt được tớ sao?"
Tô Tô thản nhiên nói.
"Không bắt được cô thì cũng có camera mà".
"Không sao."
Tô Tô thổi một quả bóng, đột ngột đánh lái sang phải, rời khỏi cầu vượt:
"Có anh rể của tớ mà."
"Họ tên?"
"Tô Tô."
"Nghề nghiệp?"
"Ăn bám."
Sở cảnh sát thành phố Đông Hải.
Tô Tô ngồi trên ghế, cảnh sát ngồi đối diện vừa hỏi vừa ghi chép:
"Ăn bám không phải là nghề nghiệp, nếu cô không có việc làm thì tôi sẽ ghi là thất nghiệp."
"Vậy thì là thất nghiệp."
Tô Tô nhún vai. ...
Mười mấy phút sau.
Một cảnh sát mở khóa cửa phòng giam, thả Tô Tô và cô gái đi cùng ra ngoài, anh ta nói với giọng nặng nề:
"Tô Tô, đây là lân thứ mấy rồi. Muốn chạy xe nhanh thì cô ra đường đua mà chạy, chơi gì trên câu vượt thế? Nếu xảy ra chuyện thì người chịu tội vẫn là cô thôi".
Nói xong, anh ta đưa cho Tô Tô chiếc điện thoại đang gọi đến:
"Ông Sở bảo cô nghe điện thoại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận