Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 80: Khoang ngủ đông (2)

"Giáo sư Hứa Vân?”
Đã mấy ngày không liên lạc, chẳng lẽ có tin tức gì mới?
Lâm Huyền cầm điện thoại lên.
Bắt máy!
"Lâm Huyền! Bây giờ cậu có thời gian không?"
Đầu dây bên kia, giọng giáo sư Hứa Vân vô cùng phấn khích và kích động:
"Tôi muốn mời cậu đến chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử!"
Chứng kiến khoảnh khắc lịch sử?
Chẳng lẽ...
Giáo sư Hứa Vân đã hoàn toàn khắc phục được chất lỏng làm đầy khoang ngủ đông rồi?
Lâm Huyền nhìn thời gian, gần hai giờ chiều.
Thành thật mà nói, hắn rất vui vì giáo sư Hứa Vân nhưng đối với việc chứng kiến thành quả nghiên cứu khoa học, thực ra hắn không hứng thú lắm.
Nhưng... thịnh tình khó chối từ, hắn không muốn làm mất hứng của giáo sư Hứa Vân:
"Được thôi thưa thầy, thây đợi em một lát, em sẽ đến Đại học Đông Hải tìm thây ngay."
Gác máy.
Lâm Huyền sắp xếp công việc cho một số cấp dưới, sau đó ra ngoài bắt taxi đến Đại học Đông Hải. ...
Đến phòng thí nghiệm của giáo sư Hứa Vân.
Đối phương phấn khích kéo Lâm Huyền đến trước một khoang kín:
"Cậu xem nhanh, con chuột bạch này, toàn bộ hệ thống đã ổn định ở nhiệt độ thấp âm 60 độ trong 40 giờ rồi."
"Trong 40 giờ này, con chuột bạch này vẫn luôn ở trạng thái ngủ sâu, đừng thấy nó không cử động, không ăn uống và bài tiết nhưng các đặc điểm sống của nó hoàn toàn không có vấn đề gì! Rất ổn định!"
Lâm Huyền tiến lại gần khoang kín.
Vách khoang lạnh bất thường tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ, Lâm Huyền cố ý đứng xa một chút, đưa đầu về phía trước.
Hắn thấy khoang kín này chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt, ở giữa chất lỏng, một con chuột bạch được dán đầy các điện cực và ống dẫn theo dõi đang cuộn tròn.
Con chuột bạch này yên tĩnh bất thường... không khác gì đã chết.
Nhưng quan sát kỹ mười mấy giây.
Phát hiện ra bụng nó thỉnh thoảng có nhấp nhô rất nhẹ.
Chứng tỏ vẫn chưa chết.
Giáo sư Hứa Vân chỉ vào màn hình theo dõi bên cạnh, giải thích cho Lâm Huyền các con số trên đó:
"Nhịp tim bình thường của chuột bạch, thường vào khoảng 500 đến 700 lần mỗi phút. Đây cũng là lý do khiến chúng có tuổi thọ ngắn, chỉ ba đến bốn năm thôi."
"Trong thế giới động vật tự nhiên, động vật có nhịp tim càng chậm thì tuổi thọ càng dài. Ngược lại, tân số hô hấp bình thường của chuột bạch là khoảng 150 lần mỗi phút."
“Nhưng cậu xem bây giờ."
Giáo sư Hứa Vân chỉ vào hai con số trên màn hình theo dõi:
Tần số tim: 21 lần mỗi phút.
Tần số hô hấp: 7 lần mỗi phút.
"Cậu thấy không Lâm Huyền? Cho dù là nhịp tim hay nhịp thở đều chậm lại gấp hai mươi ba mươi lần! Hiệu suất hoạt động sống của nó đều giảm xuống gấp hai mươi ba mươi lần, cậu có thể hiểu đơn giản là..."
"[Trong khoang kín nhiệt độ thấp này, tốc độ lão hóa của chuột bạch chậm lại gấp hai mươi ba mươi lần. ]”.
Lâm Huyền gật đầu.
Hắn có thể hiểu được khái niệm này.
Ngủ đông trong phim khoa học viễn tưởng, nói rằng người ta ngủ một giấc trong khoang ngủ đông vài trăm năm vài nghìn năm trôi qua, tỉnh dậy vẫn như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khoa học viễn tưởng thì vẫn là khoa học viễn tưởng.
Nghiên cứu khoa học thực sự phải từng bước tiến hành.
Giống như khoang kín của giáo sư Hứa Vân này, có thể là một loại "khoang ngủ đông" thế hệ đầu tiên, phiên bản trẻ trung, đơn giản, còn lâu mới đạt đến khái niệm ngủ đông thực sự, chỉ có thể giảm hiệu suất hoạt động sống xuống gấp hai mươi ba mươi lần.
Nếu thiết bị này có thể hoạt động ổn định.
Vậy thì bên ngoài trôi qua hai mươi ba mươi năm, có thể tuổi thọ thực tế của chuột bạch chỉ tăng thêm một tuổi mà thôi.
Điều này khiến một con chuột bạch vốn chỉ có thể sống ba bốn năm, thành công "xuyên không" đến thế giới tương lai sau vài chục năm. Tất nhiên, đây chỉ là thí nghiệm trên chuột bạch.
Áp dụng lên người thật thì có thể duy trì trong thời gian dài không? Có thể giảm hiệu suất hoạt động sống xuống bao nhiêu lần? Tất cả vẫn là ẩn số.
"Khó khăn thực sự của kỹ thuật ngủ đông không nằm ở việc đông lạnh, mà nằm ở [giải đông hồi tỉnh]ˆ".
Giáo sư Hứa Vân kiên nhãn giải thích cho Lâm Huyền:
"Tiếp theo, chính là thời khắc lịch sử thực sự mà tôi mời cậu đến chứng kiến."
"Chúng ta sẽ khiến con chuột bạch này ngủ đông ở nhiệt độ siêu thấp âm 60 độ trong 40 giờ, một lần nữa tỉnh lại."
Lâm Huyền không hiểu lắm, chỉ đứng ngây ra xem giáo sư Hứa Vân thao tác.
Dần dần...
Nhiệt độ của khoang kín từ từ tăng lên, mất khoảng nửa giờ, từ từ tăng lên khoảng mười độ.
Sau đó, giáo sư Hứa Vân lại một phen thao tác phức tạp.
"Chít chít...
"Chít chít chít!"
Con chuột bạch trong khoang kín bắt đầu bồn chồn, lăn lộn điên cuồng trong khoang kín chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt! Móng vuốt liên tục cào vào vách khoang!
"Không cần lo lắng, độ hòa tan oxy của loại chất lỏng này cực cao, sau khi vào phổi có thể trao đổi oxy bình thường, tất nhiên là... Chắc chắn sẽ có cảm giác khó chịu rất mạnh”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận