Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 708: Chờ mong đã lâu ! Cuối cùng cũng xuất hiện ! (2)

"Nếu nói... em không biết liệu đó có phải là ảo giác của em hay không, nhưng em cảm thấy ánh mắt của chị Hoàng Tước có vẻ tối màu hơn một chút. Trước đây, chúng luôn sáng ngời, ánh sáng màu xanh lam như pha lê, vô cùng xinh đẹp và sâu thẳm; nhưng khi chị ấy ngẩng đầu lên, em cảm thấy đôi mắt xanh của chị ấy không còn sáng nữa... nhưng đây chắc chắn là ảo giác của em, làm sao mà màu mắt của con người lại có thể thay đổi được? Chắc chắn là do ánh sáng trong phòng rửa mặt lúc đó gây ra."
"Sau đó chị Hoàng Tước đứng lên giống như một người không sao cả, nói với em là chị ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi chị ấy đột nhiên cảm thấy bụng co rút đau đớn, giống như bị rút gân, đau đến mức không thể đứng vững, liền ngã xuống, cũng làm cho giá đỡ chai lọ trong phòng rửa mặt bị đổ theo, chị ấy còn nhờ em dọn dẹp cùng chị ấy, không muốn gây phiền phức cho người khác, cũng không muốn để cho người khác biết tai nạn xấu hổ này."
"Chính là lúc này, chị ấy đã hết sức chăm chú, nghiêm túc, thậm chí là nghiêm khắc để căn dặn em, nhất định không được nói chuyện này cho ai cả. Cũng đặc biệt nhấn mạnh, không được nói cho học trưởng Lâm Huyền... có thể là chị ấy nghĩ quan hệ của hai chúng ta khá tốt, cho nên sợ em sẽ kể chuyện chị ấy bị bệnh cho anh biết? Sau đó hai bọn em liền cùng nhau thu dọn phòng rửa mặt, sau đó đi về phòng huấn luyện, chị ấy nói cho em biết về hạt thời gian và không gian, sau đó chị ấy liền rời đi, em cũng trở về ký túc xá, trên đường đi nghe được anh đang gọi điện thoại trong ký túc xá... Chuyện sau đó, anh cũng biết rồi."
Lâm Huyền nghe xong toàn bộ câu chuyện Sở An Tình kể, cũng đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Thật ra, những gì Sở An Tình nói trước đây đều là thật.
Chỉ lược bỏ đi đoạn thân thể của Hoàng Tước bị đau đớn ngã gục trong phòng rửa mặt.
Nhưng mà...
Lâm Huyền nghĩ mãi mà không hiểu.
Không phải vì vấn đề thể diện.
Còn nghiêm túc như vậy?
Buồn cười, ai sẽ bởi vì những chuyện này mà đi xem thường người khác chứ?
Thân thể của ai mà chẳng có lúc không được khoẻ? Những chuyện này có thể phát sinh ở bất kỳ người nào, Lâm Huyền cũng hiểu rõ. Đôi khi là sỏi thận hoặc viêm ruột thừa phát tác, đau đớn đến mức chết đi sống lại, những năm gần đây Lâm Huyền cũng đã gặp không ít những tình huống như vậy, những hắn cũng sẽ không vì vậy mà xem thường ai.
Không đến nỗi...
Cho nên, Hoàng Tước nói Sở An Tình giấu chuyện này với hắn...
Chuyện này có gì đặc biệt, tại sao phải đặc biệt căn dặn không được nói cho hắn?
Cái này đã chứng minh cô ta không hề bị bệnh, cô ta biết mình không cần trợ giúp, cô ta cũng biết một hồi bản thân sẽ khôi phục lại bình thường, cho nên mới ngăn cản Sở An Tình đi gọi người.
Lâm Huyền để ý đến chi tiết Sở An Tình vừa nói...
Đầu tiên, Hoàng Tước không để Sở An Tình đi gọi người hay cầu cứu, hơn nữa một lúc sau cô ta lại trở lại bình thường giống như không có việc gì.
Vậy có thể là vấn đề gì? Vấn đề màu mắt.
Loại trừ những lý do ngớ ngẩn như là có vấn đề đề mặt mũi hoặc là lo lắng biểu cảm của mình quá dữ tợn làm hỏng hình tượng... thì khả năng cao nhất chính là Hoàng Tước sợ người khác nhìn thấy thứ gì đó trên mặt mình, hoặc là nói, lúc đó mặt của cô ta có thứ gì đó, và cô ta không muốn để cho bất kỳ người nào khác biết.
Cuối cùng, cũng là mấu chốt nhất.
Thứ hai, từ đầu đến cuối cô ta đều không để Sở An Tình nhìn thấy mặt cô ta, loại phản kháng này, Sở An Tình có thể cảm nhận rõ ràng được.
V V cũng đã nói, và chính Lâm Huyền cũng có thể cảm nhận được, đôi mắt xanh như pha lê của Hoàng Tước chắc chắn không bình thường.
Nhưng mà quan tâm đến thì có ích gì?
Ngay cả trong phim hoạt hình thì loại ánh mắt tạo ảo giác phát sáng này cũng đều rất hiếm, ánh mắt của ai có thể phát sáng như đèn led như vậy?
Đừng nói là trong hiện thực không có.
Không ai có thể có đôi mắt long lanh tựa như nước giống như sao như vậy được.
Không phải là hắn chưa từng chú ý đến vấn đề này trước đây.
Không thể nào là tự nhiên được.
Mắt của cô ta chính là như vậy, đó là sự thật, cho dù vê mặt sinh học là không thể, nhưng dù sao thì nó cũng đã ở trên mặt cô ta rồi, cũng không thể lấy nó xuống để mang đi nghiên cứu được.
Sở An Tình nói, lúc ấy cô bé phát hiện ra đôi mắt xanh như pha lê của Hoàng Tước tối màu đi.
Lâm Huyền nhớ lại Hoàng Tước ở ngoài cửa đêm hôm đó và Hoàng Tước mà hắn nhìn thấy hai ngày sau, độ sáng của đôi mắt đã trở lại bình thường.
Cái này...
Lâm Huyền nhất thời có chút im lặng.
Con hàng này sẽ không là người máy đấy chứ?
Hết pin rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận