Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 745: Người đứng đầu các vì sao (4)

Quả thực nó có rất nhiều công năng, cũng có rất nhiều linh kiện.
Hắn có thể hiểu, có một cái dù nhảy, đèn flash, hộp cứu thương khẩn cấp, túi trang bị sinh tồn, còn có một con dao nhỏ rất sắc bén.
Bỗng nhiên.
Lâm Huyền sờ thấy một cái đồ vật quen thuộc!
"Súng ngắn?"
Đương nhiên hắn sẽ không lấy ra, bởi vì Ngụy Thành đã dặn dò, những vật này đều không dùng đến, đừng lộn xộn.
Hắn đang chuẩn bị hỏi công dụng của nó một chút, không ngờ Cao Dương nhanh tay lẹ mắt đã sớm vượt lên đặt câu hỏi trước:
"Ngụy ca! Dao găm và súng ngắn này là dùng để làm gì! Chuẩn bị cho lúc đánh nhau với người ngoài hành tinh sao?"
"Nếu không để chúng tôi dùng! Vậy tại sao không trực tiếp lấy ra! Để cái này ở đây đã đủ dọa người rồi, nhỡ đâu nó cướp cò thì phải làm sao bây giờ! Lấy đi đi... Nắm chặt để cho tôi quăng nó ra, tôi sờ thấy vị trí miệng súng hình như đang chỉ vào háng... chuyện này không đùa được đâu!"
Ngụy Thành cảnh cáo nói:
"Tóm lại, hãy nhớ lời tôi, đừng chạm vào bất cứ thứ gì trên bộ quân áo này, mọi người sẽ không dùng đến nó. Từ đầu đến cuối, mọi người đều sẽ thao tác ở trong khoảng thiết bị, ngoài việc chuyên tâm thu giữ vật chất Alpha thì không cần lo lắng chuyện gì khác."
"Những thứ này đều để đề phòng bất chắc, chẳng hạn như con dao dùng để cắt dây dù; súng ngắn dùng để tự vệ trước động vật hoang dã sau khi hạ cánh. Nhưng mà mọi người không cần phải sử dụng đến những thứ này, cũng không có năng lực để dùng. Thời gian huấn luyện của chúng ta có hạn, chúng tôi chắc chắn không có thời gian hướng dẫn mọi người bắn súng."
"Đây là tiêu chuẩn thấp nhất cần phải có dành cho trang phục của phi hành gia, bởi vì nếu như có bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, vị trí hạ cánh cuối cùng sẽ không được kiểm soát và rất có thể sẽ rơi vào khu rừng nguyên sinh, sa mạc hoặc những nơi khác bên ngoài địa điểm dự định hạ cánh."
Cao Dương cắt lời:
"Đừng lộn xộn! Coi như bọn chúng không tồn tại!"
Cô ấy quay đầu lại với một chiếc mặt nạ trong suốt trên mặt, nhìn ba người còn lại trong khoang hành khách, giọng nói truyền vào máy liên lạc vô tuyến trong tai mọi người:
"Súng ngắn có mấy lớp bảo hiểm, nếu như không có người chuyên môn chỉ đạo cậu, thì cho dù cậu muốn nổ súng cũng không thể nổ được, việc mở chốt an toàn của loại súng này cũng cần rất nhiều kỹ thuật, cậu không mở được đâu."
"Sở dĩ không bỏ những thứ trang bị vô dụng này đi, cũng là vì suy xét đến việc giữ bí mật cho nhiệm vụ tuyệt mật."
"Yên tâm đi.' Hoàng Tước nói nhẹ vào trong bộ đàm:
Thì ra là thế. "Đã diễn kịch thì phải diễn trọn bộ, mặc dù mọi người không phải là các phi hành gia chính thức, nhưng những người khác lại không biết, cho nên tất cả chương trình đều đối đãi với mọi người nhú các phi hành gia bình thường, tất nhiên là bao gồm cả những thiết bị này, cũng cần phải đầy đủ."
"Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cứ để cho tất cả mọi người coi các cậu là phi hành gia có trong hồ sơ đăng ký mới là tốt nhất, không đến mức bị lộ thân phận, bị lộ hành động."
"Mọi người trên mặt đất, bao gồm cả nhân viên và kiểm trắc viên, bọn họ đều không biết danh tính thực sự của mọi người. Hoạt động phóng lần này được giữ bí mật với bên ngoài. Đối với nội bộ trong nước, nó được nói là tiến hành mô phỏng đánh chặn vệ tinh ở quỹ đạo thấp."
Đã diễn kịch thì phải diễn trọn bộ, cũng không sai.
[Người du hành thời gian, người tái sinh trong mơ, người sáng lập Hằng số Vũ Trụ, người nhân bản ba lâng, Chúa tể của các vì sao điều khiển hàng ngàn thứ liên quan đến vũ trụ, cộng thêm một tiểu mập mạp cùng nhau đi vào không gian để bắt giữ Hạt thời gian và không gian cực kỳ bí ẩn. ].
Từ góc độ của Ngụy Thành, là một đám nửa vời chấp hành nhiệm vụ bắt giữ vật chất Alpha.
Từ góc độ nội bộ, là phi hành gia chuyên nghiệp ngồi lên máy bay vũ trụ chấp hành nhiệm vụ quỹ đạo thấp.
Từ góc độ của các nước ngoài, là Long Quốc phóng vệ tinh.
Mà chân tướng là !
Lâm Huyền cũng là cảm thấy hành động này giống búp bê Matryoshka, gạt một tầng lại có một tầng khác.
Các ông lớn tụ tập.
Lâm Huyền không khỏi cảm thán.
Những hành khách trên con máy bay vũ trụ này không phải là người bình thường, ngoại trừ tiểu mập mạp ra thì không ai trong số họ là người đơn giản cải.
"Hít..."
Sở An Tình thở một hơi thật dài.
Trong thiết bị liên lạc vô tuyến, khiến cho âm thanh hơi thở của cô quanh quẩn bên tai Lâm Huyền:
"Đây thật là... Một lần đi xa nhất trong đời người."
Cô cười cười, di chuyển chiếc mũ trùm đầu to lớn trong suốt, nhìn Lâm Huyền ngồi ở bên cạnh:
"Học trưởng Lâm Huyền, trước lúc này, lần đi xa nhất của anh là đến chỗ nào?"
Lâm Huyền suy nghĩ:
"Đó chính là nước Mỹ, lần đi Manhattan, New York - trung tâm thế giới cùng em, chính là nơi xa nhất mà đời anh từng đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận