Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 691: Một canh bạc chắc chắn sẽ thua (3)

"Sau đó, hạt thời không vẫn sẽ di chuyển nhưng không còn nhảy cóc nữa, mà trở nên có quỹ đạo, trong trường hợp này thì sẽ dễ bắt hơn nhiều. Tôi biết chắc chắn cậu đang cảm thấy nếu thiết kế nồi cơm điện này to hơn một chút thì tỷ lệ bắt được sẽ cao hơn nhưng không được, cho dù chỉ to hơn một chút, cũng không thể khiến hạt thời không mất đi hoạt tính hoàn toàn... nó sẽ trở nên lười biếng thật nhưng vẫn sẽ nhấp nháy, dịch chuyển tức thời, công cốc hết."
Lâm Huyền bế một nồi cơm điện từ trên đất lên, tức là thiết bị bắt hạt thời không.
Thực sự nặng hơn nồi cơm điện bình thường một chút nhưng cũng không quá nặng, xem ra thể lực của Lưu Phong cần được tăng cường rồi... ngày nào cũng chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm không vận động, sắp thành tay trói gà không chặt rồi.
"Tôi hiểu rồi."
Hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Phong:
"Cho nên, hôm nay anh cố ý mang thiết bị bắt hạt thời không đến là muốn lắp cái này vào cánh tay robot của máy bay không gian trước, để Cao Dương thích nghỉ và luyện tập trước."
"Là ý của tôi."
Hoàng Tước nói:
"Sắp đến Tết rồi, ngày 10 tháng 2 là Tết Nguyên Đán, chỉ còn mấy ngày nữa, Lưu Phong dự đoán thời gian hạt thời không đến tầng khí quyển Trái Đất là vào khoảng cuối tháng 3, đồng thời độ cao lướt qua tầng khí quyển cũng chính xác đến không gian quỹ đạo phụ từ 10 đến 100 ki lô mét, thời gian không còn nhiều, cũng nên để Cao Dương bắt đầu luyện tập cánh tay robot rồi."
Lưu Phong chớp chớp mắt nghi hoặc:
"Cho nên tôi mới bảo Lưu Phong tăng ca tăng giờ hoàn thành thiết bị bắt hạt thời không trước thời hạn, chuẩn bị mấy ngày này sẽ lắp vào cánh tay robot của máy bay không gian, sau đó lắp một cái khác vào mô phỏng cánh tay robot 1 1, để Cao Dương luyện tập, đảm bảo cậu ta không mắc lỗi."
"Không sao, nói cho cùng, Cao Dương cũng chỉ là một người thao tác trước máy, bảo hiểm cuối cùng mà thôi."
Hoàng Tước cười cười nhìn Lâm Huyền:
"Trông không đáng tin cậy lắm."
“Tên béo đó... thực sự được không?”
Lưu Phong nhíu mày:
"Nếu được thì vẫn nên để bạn cậu lén lút thao tác cánh tay robot, mở một đường tắt cho Cao Dương thì chắc ăn hơn."
"Cao Dương nói đúng một câu, trong toàn bộ hành động này, quan trọng nhất vẫn là cậu ra, bảo hiểm cuối cùng cũng là cậu ta. Cho dù mọi kế hoạch của chúng ta đều rất hoàn hảo nhưng cuối cùng vì thao tác cánh tay robot không tốt, không bắt được hạt thời không thì mọi nỗ lực đều là công cốc."
Lưu Phong đột nhiên tỉnh giấc, một trận hồi hộp:
Hoàng Tước lắc đầu:
"Là một người bạn khác.
"Bạn của Lâm Huyền không phải là Cao Dương sao?"
Lâm Huyền gật đầu.
Hoàng Tước không để ý đến Lưu Phong tự luyến, ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền:
"Cậu biết tôi nói đến ai chứ?"
"Không phải là tôi chứ?”
"Tôi biết."
...
"Cậu đừng để tâm đến vấn đề này nữa, cô ta biết nhiều chuyện lắm, tôi cũng không rõ cô ta biết được tôi bằng cách nào, tôi nghi ngờ cô ta là người xuyên không nhưng không có bằng chứng gì."
"Tôi đã suy nghĩ rất lâu mà không hiểu ra, Kevin Walker còn chưa phát hiện ra tôi, sao cô ta biết được sự tồn tại của tôi nhỉ?"
V V nhìn thấy Lâm Huyền tỉnh lại qua camera điện thoại, dùng đồng hồ báo thức điện tử nói chuyện với hắn:
Đêm khuya, rạng sáng, 0 giờ 43 phút.
"Cô ta quá vô lại rồi."
Lâm Huyền dụi mắt, ngồi dậy trên giường:
"Hoàng Tước này được đấy, là cao thủ đấy! Cô ta thậm chí còn biết đến sự tồn tại của tôi!"
"Đôi mắt của cô ta đúng là kỳ lạ".
Đồng hồ báo thức điện tử V V nói:
"Đó là mắt người thật, không phải mắt máy, mắt điện tử, nhãn cầu giả, kính áp tròng... thực sự là mô thịt. Nhưng kỳ lạ ở chỗ trên Trái Đất không tồn tại màu mắt như vậy, nếu cậu cố nói là đột biến gien thì tôi không nói gì, dù sao trên Trái Đất này cũng đã từng xuất hiện người bốn tay, người dính liền, người có hai trái tim, đột biến gien cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ."
"Nhưng! Chỉ có một trường hợp thì không bình thường rồi! Nhân loại hiện tại có hàng tỷ người, lịch sử hàng nghìn năm sinh tử có biết bao nhiêu người, chưa từng có ghi chép nào cho thấy có người khác sở hữu đôi mắt như Hoàng Tước, vì vậy... xét từ điểm này, có lẽ cô ta thực sự không giống một người bình thường."
"Nhưng nếu cậu nghĩ như vậy thì vấn đề lại nảy sinh, cho dù cô ta là người xuyên không thì bản chất cô ta cũng là con người bằng xương bằng thịt, tại sao cô ta lại có đôi mắt màu xanh lam như vậy? Đôi mắt như vậy đặt vào bất kỳ thời không, chiều không gian, thế giới song song nào của loài người cũng đều là dị loại."
Lâm Huyền phẩy tay:
"Ôi, chuyện này, tôi lại thấy không có gì quan trọng. So với những chuyện khác thì màu mắt lại là bí ẩn không đáng nhắc đến nhất trên người Hoàng Tước."
"Không nói đến chuyện này nữa."
Hắn đi đến bàn trong ký túc xá, dùng cốc lạnh rót cho mình một cốc nước lọc rồi ngửa đầu uống cạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận