Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 377: Sống chung (1)

"Phải ở đây sao?"
Lâm Huyền hơi bất ngờ:
"Công văn điều động không nói những chuyện này."
"Anh thấy khó xử lắm sao?"
"Cũng không hẳn."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Chỉ là tôi không ngờ công việc của tổ điều tra lại căng thẳng như vậy, đến về nhà cũng không cho về."
Quý Lâm cúi đầu cười, đi tới vỗ vai Lâm Huyền:
"Lâm Huyền này... giờ chúng ta đã là đồng nghiệp rồi, tôi cũng có thể nói thẳng với anh. Thực ra để anh ở đây trong tầm giám sát của chúng tôi 24 trên 24... cũng là vì bảo vệ anh”.
"Bảo vệ tôi?"
Lâm Huyền cười khẽ:
"Chẳng lẽ có người muốn giết tôi?"
"Không phải bảo vệ kiểu đó."
Quý Lâm lắc đầu:
"Là giúp anh loại trừ nghi ngờ hung thủ trên người anh."
"Như tôi đã nói lúc nãy Lâm Huyền, bây giờ về vụ án tử vong của Hứa Vân và Đường Hân, gần như không có một chút manh mối nào, mà anh là người liên quan trực tiếp nhất của hai vụ án, là người cuối cùng can thiệp vào hiện trường một cách chính xác, trước khi xảy ra án còn thường xuyên tiếp xúc với hai người, rồi cuối cùng lại thu được lợi ích rất lớn...
"Mặc dù hiện tại không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh tất cả những điều này là do anh lên kế hoạch nhưng anh hãy đứng ở góc độ của cảnh sát mà nghĩ, một vụ án không có bất kỳ đột phá nào, mà trên người anh lại có rất nhiều manh mối trùng hợp... Bọn họ nghi ngờ anh cũng là điều đương nhiên."
"Cho nên, trong thời gian này anh cứ ở trong Sở cùng tôi đi, trong thời gian này chúng ta có thể phá được án là tốt nhất, nếu không phá được, bên ngoài lại xuất hiện vụ án tương tự, thì cũng chứng minh gián tiếp rằng loạt sự việc này không liên quan đến anh, đến lúc đó nghi ngờ của anh tự nhiên cũng được xóa sạch."
Lâm Huyền không nói gì.
Kịch bản kiểu này là điều hắn không ngờ tới trước khi đến.
Hắn vốn tưởng rằng, nếu Quý Lâm mới là hung thủ đứng sau mọi chuyện thì việc hắn ta gọi mình đến chỉ là muốn tìm ra sơ hở của mình mà thôi.
Nhưng không ngờ, tên này lại dùng một lý do nửa thật nửa giả để cưỡng ép trói buộc mình bên cạnh hắn ta, lấy danh nghĩa bảo vệ mình để giám sát mình 24 giờ toàn diện.
Đây không chỉ là Hồng Môn Yến, mà còn là giam lỏng.
"Có phải còn muốn dùng xích sắt khóa hai chúng ta lại với nhau không? Đi vệ sinh tắm rửa cũng phải cùng nhau à?"
Lâm Huyền cười chế nhạo.
Sau đó hắn cầm lấy cuốn sổ tay màu đen trên tay mình ném lên bàn:
"Có phải còn nghi ngờ cuốn sổ tay này của tôi là sổ tử thân không? Viết tên người khác vào là có thể giết chết người đó?"
"Anh xem nhiều truyện tranh Nhật Bản quá rồi đấy Lâm Huyền."
Quý Lâm cười nói:
"Anh cũng nên hiểu một chút nỗi khổ tâm của tôi, cũng nên hiểu một chút khó khăn của cảnh sát Đông Hải. Bây giờ toàn xã hội đều chỉ trích họ không làm gì cả, họ phải làm gì đó chứ?"
"Chúng tôi đương nhiên sẽ không hạn chế anh đến mức như vậy, nếu anh có việc thì tất nhiên có thể ra ngoài nhưng tôi hy vọng anh tốt nhất nên đưa tôi theo cùng, nếu bên ngoài thực sự xảy ra vụ án các nhà khoa học tử vong tương tự thì tôi cũng có thể làm chứng cho anh bất cứ lúc nào".
"Tất nhiên, cá nhân tôi vẫn hy vọng anh tốt nhất đừng ra ngoài, chuyên tâm dồn sức vào công việc phá án... Càng sớm bắt được hung thủ giết chết Hứa Vân và Đường Hân thì càng tốt cho cả hai chúng ta."
"Được rồi."
Lâm Huyền thuận miệng đáp.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp, vậy thì mình sẽ đến gặp Quý Lâm.
Hai người bây giờ, cơ bản đều là giả vờ cả thôi.
Lâm Huyền muốn bắt Quý Lâm, Quý Lâm cũng muốn bắt Lâm Huyền, chỉ khổ nỗi cả hai đều không có bằng chứng cụ thể nên cưỡng ép dính chặt nhau 24 giờ, đối với Lâm Huyền mà nói cũng không phải toàn là điêu xấu.
Bởi vì...
Quý Lâm đang tìm hiểu Lâm Huyền thì Lâm Huyền cũng đang tìm hiểu Quý Lâm.
Xem ai cẩn thận hơn, ai thận trọng hơn, ai có thể nhanh chóng ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh từ những lời nói bâng quơ trong lúc trò chuyện.
"Vậy bây giờ tôi về nhà lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân."
Lâm Huyền quay người, đi ra ngoài cửa:
"Dù sao bây giờ trời cũng nóng rồi, cũng không cần chuẩn bị nhiều đồ, tối tôi sẽ quay lại.....
Trở về nhà.
So với việc dọn quần áo, Lâm Huyền lập tức bắt đầu kiểm tra tất cả giấy tờ trên bàn làm việc, trong ngăn kéo.
Mặc dù bình thường đốt rất kịp thời nhưng vì mình đã trở thành đối tượng tình nghi của cảnh sát Đông Hải nên rất khó đảm bảo họ sẽ không lục soát phòng trong thời gian mình bị giam lỏng.
Gần như đốt hết tất cả những thứ liên quan, Lâm Huyền nhìn tờ giấy mời giả của Câu Lạc Bộ Thiên Tài trên tay và một miếng sáp niêm phong có in hình con dấu của Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Có nên đốt luôn không?
Lâm Huyền do dự...
Tờ giấy mời này tuy là giả nhưng lại là manh mối duy nhất liên quan đến Câu Lạc Bộ Thiên Tài trong tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận