Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 629: An Tình và thế giới (4)

"Nhưng anh thấy cũng có thể nói là trung tâm thế giới, dù sao thì Trái Đất là hình tròn, nơi nào cũng có thể nói là trung tâm thế giới, so sánh ra thì có lẽ nơi này có sức cạnh tranh hơn một chút."
Sở An Tình bước lên bậc đầu tiên của lan can đá trắng.
Cô đứng thẳng người dậy.
Chiều cao trở nên ngang bằng với Lâm Huyền.
Sau đó dang rộng hai tay, giống như Lucy đứng trên mũi tàu Titanic vậy, cô đứng ở trung tâm thế giới, ôm gió đêm, ôm bầu trời đêm, ôm thế giới.
"Thật tuyệt...
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận gió đêm vuốt ve, lẩm bẩm:
"Em nghe nói có một bộ phim tên là "Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Trái Tim Thế Giới", nếu có thể quay ở đây thì càng tuyệt hơn, nhưng em nhớ mang máng hình như nó là một bộ phim của Nhật Bản thì phải."
"Đúng vậy."
Lâm Huyền gật đầu:
"Là một bộ phim bi kịch."
Hít.
Sở An Tình rùng mình, mở mắt ra:
"Bi, bi kịch thì thôi vậy... Em không xem đâu, em không thích xem bi kịch."
"Mọi người thường nói, hạt nhân của phim hài là bi kịch nhưng có lẽ đây chính là cái lợi của việc đầu óc em không được thông minh lắm, em rất khó hiểu được cái gọi là hạt nhân bi kịch trong những bộ phim hài đó, em chỉ có thể hiểu được một số thứ nông cạn, lần nào cũng bị những bộ phim hài đó chọc cười ha ha."
"He he, thực ra mẹ em thường nói em là một người vô tâm, vô tư, trong mắt nhìn thấy cái gì cũng tốt, nghĩ một ra một, cũng không cân nhắc hậu quả gì cả. Nhưng đôi khi em thấy như vậy cũng khá tốt! Là do em may mắn cũng được, hay là do những người em gặp đều rất tốt cũng được, tóm lại... Vui vẻ mới là niềm vui lớn nhất khi sống!"
...
Lâm Huyền nhìn cô gái trước mặt, tóc bị gió thổi rối tung.
Nếu đổi lại là Triệu Anh Quân, cô ấy chắc chăn đã sớm chỉnh lại tóc rồi.
Động tác đặc trưng của cô ấy là vén tóc mái bên má ra sau tai rồi gài lên, ngày nào cũng vậy, lần nào cũng vậy, không biết chán.
Nhưng Sở An Tình, Lâm Huyền chưa từng thấy cô bé làm động tác này. Cô bé tự do phóng khoáng, vui vẻ và thoải mái như vậy đấy.
Mặc cho gió lớn thổi tóc rối tung.
Cô vẫn là cô.
Gió thổi không loạn, gió thổi không đi, gió thổi không tan.
Khoảnh khắc này...
Hôm nay vẫn luôn đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng và nguy hiểm, Lâm Huyền như thể cũng bị sự vui vẻ độc nhất vô nhị của cô ấy lây nhiễm, trở nên vui vẻ, trở nên tươi cười.
"Có muốn hét lên gì không?”
Lâm Huyền chỉ vào cảnh đêm phồn hoa bên dưới và những ánh đèn neon đủ màu sắc:
"Anh thấy nãy giờ em cứ nhịn mãi."
"Chà! Anh nhìn ra được luôn à!"
Sở An Tình chớp chớp mắt kinh ngạc, rồi lại cười thành hai vầng trăng khuyết:
"Hi hi... Quả nhiên là học trưởng thông minh, không giấu được anh điều gì. Nấy giờ nghe anh nói đây là "trung tâm thế giới", em đã nhịn không được muốn hét lên gì đó, thậm chí còn chuẩn bị tư thế rồi nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại."
Lâm Huyền cũng bật cười.
Hắn đã nhìn ra được thật.
Sở An Tình dang rộng hai tay ôm bầu trời đêm nãy giờ, rõ ràng là chuẩn bị hét lên gì đó, còn hít một hơi nhưng cuối cùng vẫn không hét lên:
"Cơ hội ngàn năm có một, hiếm khi mới đến trung tâm thế giới, muốn hét gì thì hét đi, không cần nhịn."
"Có... Có làm phiền người khác không nhỉ?"
"Không sao."
Lâm Huyền xòe tay:
"Hôm nay ở hiện trường thi đấu, 80.000 người la ó anh lâu như vậy, trả lại họ một tiếng hét thì sao? Còn rẻ cho họ."
"Nói có lý!"
Sở An Tình giơ ngón tay cái với Lâm Huyền, trong nháy mắt cảm thấy đây bụng lửa giận, không hét một tiếng đúng là quá rẻ cho đám khán giả vô học vô lễ kia.
Nghĩ đến sân vận động New Jersey với 80.000 người la ó, Sở An Tình lập tức nhập vai, hai tay chụm lại thành loa, hướng về thành phố phồn hoa vô tận:
"Học trưởng Lâm Huyền! Cố lên!"
Cố lên... Cố lên... Cố lên...
Tiếng vọng như đang lang thang giữa thành phố.
Tiếng hét này, có thể thấy Sở An Tình đã dốc hết sức, trút hết mọi khó chịu và tức giận trong lòng.
"A, thoải mái quái".
Sở An Tình xoa cổ họng:
"He he, chủ yếu là ở sân vận động, em mới hét được hai tiếng, đang chuẩn bị hét tiếng thứ ba thì bị mấy anh da đen đằng trước cắt ngang, không hét được nên em khó chịu lắm! Bây giờ cuối cùng cũng hét được rồi!"
Nói xong.
Cô liếm môi, nhìn Lâm Huyền cười ngại ngùng:
"Có... có phải hơi lố không?”
"ổn mà”.
Lâm Huyền vẫn cười:
"Nhưng mà nãy giờ em không định hét thế này chứ?"
"Anh cũng nhìn ra được luôn!"
Sở An Tình thực sự nghi ngờ, không biết học trưởng có phải giun trong bụng mình không.
"Vì anh thấy nãy giờ em đang bắt chước "Titanic"."
Lâm Huyền nói thật.
Sở An Tình ôm trán:
"Ở trước mặt anh em thật sự không có chút riêng tư nào luôn đó... Thôi được rồi, dù sao anh đã nhìn ra rồi thì em cũng không sợ bị cười nữa."
Cô bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng lần nữa.
Đứng cao trên đỉnh thế giới này.
Dang rộng hai tay,
Hướng về bầu trời,
Hướng về ánh trăng,
Hướng về cả thế giới...
Nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, đón gió đêm.
Sở An Tình giống như Lucy ôm biển trong "Titanic", ngẩng cao đầu:
"You jump, I jump!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận