Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 834: Mảnh ghép cuối cùng ! (4)

Nhưng bây giờ Rõ ràng là ông ấy đã bị Lâm Huyền thuyết phục.
"Chú Trương, chúng ta có thể vào nhà để trò chuyện được không?
Lâm Huyền chỉ chỉ vào trong phòng khách, nhìn Trương Thạch:
"Bọn cháu sẽ kể chuyện đã xảy ra với cô gái kia cho chú nghe, bọn cháu cũng hy vọng chú có thể nói sự thật ve vụ tai nạn xe cộ năm đó của Trương Vũ Thiến cho bọn cháu."
"Có lẽ mọi chuyện cũng không tồi tệ như chú nghĩ, đúng là Trương Vũ Thiến đã biến mất, nhưng có thể là cô ấy chưa chết, mà là đi đến một nơi mà chúng ta không biết, cũng không thể giải thích được."
"Chú hãy tin tưởng bọn cháu, chú Trương. Chú nhớ con gái chú, bọn cháu cũng muốn cứu bạn của bọn cháu. Chỉ khi chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau, so sánh hai chuyện cách nhau hơn 20 năm này một phen, có lễ chúng ta mới có thể tìm ra chân tướng, có lễ..."
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Trương Thạch:
"Có lẽ, chúng cháu còn có thể giúp chú tìm được con gái của mình."
Cuối cùng.
Trương Thạch thở dài.
Nghiêng người, đưa tay ra hiệu cho Lâm Huyền và Cao Dương vào nhà:
"Vào đi."
Giọng nói của ông rất nhẹ:
"Vào rồi nói."
Trên bàn trà, hai chén trà nóng đang bốc hơi, lá trà Mao Tiêm đang lên xuống chập trùng ở bên trong, cuối cùng dừng lại ở giữa, chậm rãi chìm xuống đáy chén.
"24 năm trước, ngày 21 tháng 1 năm 2000."
Trên ghế salon, Trương Thạch gãi gãi mái tóc hoa râm, khó khăn mở miệng:
"Đó là ngày sinh nhật của con gái tôi, mặc dù đúng là con bé được sinh vào sáng sớm, nhưng... làm gì có ai tổ chức sinh nhật vào sáng sớm, vốn dĩ chúng tôi dự định tổ chức sinh nhật cho con bé vào sáng ngày hôm sau, tôi và dì của cậu rất thích trẻ con, chúng tôi đã đặt khách sạn tốt nhất, chiếc bánh lớn nhất và mời tất cả người thân, bạn bè và bạn học của con bé đến sinh nhật."
"Con gái tôi cũng đã 20 tuổi rồi, dù sao sinh nhật 20 tuổi cũng không cần làm lớn như lễ trưởng thành 18 tuổi... Nhưng con gái của tôi là người thích náo nhiệt, chúng tôi cũng rất thích đông vui, cho nên quy mô của sinh nhật mỗi năm cũng không nhỏ, chúng tôi cũng đều rất vui vẻ."
"Chuyện còn phải kể từ đêm trước ngày sinh nhật, tức là đêm ngày 20 tháng 1. Tối hôm đó tôi đưa theo vợ con về quê để tụ tập với đám bạn cũ đã nhiều năm không gặp, trò chuyện đến khuya, cũng đã uống không ít rượu. Cho nên chờ đến lúc chúng tôi lái xe từ quê lên thành phố... đã là gần rạng sáng."
"Tôi uống rượu, ngồi ở hàng ghế sau, có chút say. Vợ tôi lái xe, Thiến Thiến ngồi ở ghế lái phụ, con bé không có bằng lái, con bé mới học đại học năm hai, chúng tôi cũng không có ý định để con bé học lái xe sớm như vậy."
"Cứ như vậy, trên đường đi chúng tôi vừa nói vừa cười, Thiến Thiến cũng líu ríu thảo luận về chuyện sinh nhật ngày mai.
Vợ tôi vừa học lái xe cách đó không lâu, nên lái xe tương đối chậm, vào thời điểm đó trên đường cũng không có nhiều xe cộ, cho nên tất cả đều rất an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Nhưng mà, mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, con gái của tôi đang nói cười về chuyện ở trong ký túc xá đại học, tôi nhắm mắt để nghe. Bỗng nhiên... còn bé đột nhiên ngừng lại, không còn chút âm thanh nào. Sau đó chính là tiếng thét chói tai của vợ tôi! Bà ấy gọi to tên của Thiến Thiến, chiếc xe giống như không nghe sai khiến, đâm thẳng vào gốc cây bên đường."
"Lúc ấy tôi vội vàng mở to mắt, liền nhìn thấy... thấy.. thấy..."
Ông lão không khỏi nghẹn ngào, nuốt mấy ngụm nước miếng, cắn răng nói:
"Đến giờ tôi vẫn không thể nào quên được cảnh tượng kia.. nó giống như một cơn ác mộng, một người đang sống khỏe mạnh! Thiến Thiến lớn như vậy! Cứ như vậy mà biến thành trong suốt... vỡ vụn ra như pha lê! Trong chốc lát liền hóa thành cát mịn màu xanh lam, từ từ tiêu tan trong không khí!"
"Sau một tiếng ram, chiếc xe con đâm vào thân cây, tôi cũng lập tức tỉnh rượu. Tôi nhìn thoáng qua Diêm Cầm trước, bà ấy đã bị dọa sợ đến mức không thể khống chế được bản thân mình, chỉ có thể hét lên. Lúc ấy tôi mới nhìn về phía ghế lái phụ, cũng nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên bảng điều khiển, đúng như cậu nói, thời điểm xảy ra chuyện quỷ dị kia là..."
"0 giờ 42 phút."
Trương Thạch ngẩng đầu, nhìn Lâm Huyền.
Trong thoáng chốc, Lâm Huyền lại có cảm giác ông ấy như già đi mấy tuổi.
Trương Thạch dừng một chút, tiếp tục nói:
"Sau đó tôi liền xuống xe, tìm Thiến Thiến ở khắp nơi.. Nhưng mà tìm thế nào cũng không tìm thấy. Sau đó tôi chạy tới ghế lái phụ, sờ lên chỗ đó, vẫn còn ấm. Điều này chứng tỏ, vừa rồi con gái của tôi vẫn còn ở đó. Một phút trước, rõ ràng con bé còn ngồi ở trên ghế lái phụ, còn cầm dây an toàn."
"Nhưng trong nháy mắt, còn bé liền biến mất, hóa thành những tinh thể màu xanh lam, biến mất không chút dấu vết giống như cát mịn bị gió thổi bay..."
"Những năm này, thật ra tôi cũng từng nghĩ, có phải con gái tôi căn bản chưa chết, chỉ là con bé đã đi đến một nơi mà chúng tôi không biết hay không? Nhưng mà vợ của tôi, tinh thần của bà ấy đã bị sụp đổ từ đó, tính mạng đã gặp nguy hiểm nhiều lần. Tôi đã mất con gái... tôi cũng không thể mất luôn cả vợ đúng không? Cho nên tôi đã thu dọn tất cả đồ vật của Thiến Thiến liền cho vào trong quan tài, giả bộ mai táng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận