Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 663: V V và Anh Quân (1)

Lâm Huyền giơ cổ tay lên, xem ngày trên đồng hồ thông minh !
Ngày 16 tháng 1 năm 2024.
Hắn thở dài, nhắm mắt lại.
Sau đó đỡ trán.
Muộn mất một ngày... vậy mà quên mất sinh nhật của Triệu Anh Quân...
Nhớ lại giấc mơ thứ ba, giữa phòng triển lãm cá nhân của Triệu Anh Quân tại bảo tàng Rhine, chiếc xe đua Bentley G T màu xanh lam mới tinh, bó hoa hồng nhựa nhăn nheo, tươi tắn 600 năm trên ghế sau.
"Sao cậu không nhắc tôi..."
Thời gian không thể quay ngược lại.
"Ngày nào cậu cũng nhắc tôi, sinh nhật của Sở An Tình là ngày 28 tháng 3, ngày 28 tháng 3... còn sinh nhật của Triệu Anh Quân thì cậu chưa từng nhắc đến."
Quên mất sinh nhật của Triệu Anh Quân không phải là V V, mà là chính hắn.
Trong ký ức của V V vốn không có ký ức liên quan đến Triệu Anh Quân, bây giờ nó chỉ là một con robot cứng đầu của Sở An Tình.
Nói xong, Lâm Huyền cũng cảm thấy nói như vậy có hơi oán trách trời đất.
Nhưng mà.
Lâm Huyền nhỏ giọng nói:
Lâm Huyền đứng thẳng dậy, nhìn mình trong gương, như tự hỏi, cũng như hỏi:
Mặc dù hắn có thể xuyên không 600 năm, mặc dù có thể để ngày 28 tháng 8 năm 2624 này lặp lại vô số lần nhưng mãi mãi không thể quay ngược thời gian dù chỉ một giây.
"Nói gì bây giờ cũng muộn rồi."
Đây là điều tàn nhẫn nhất trên đời.
"Chúng ta đến tặng pháo hoa cho Triệu Anh Quân đi!"
"Show me the flower."
Trong tai nghe Bluetooth, V V đột nhiên nói:
"Còn có thể làm gì nữa?"
Ôi.
"Cậu đi đâu chuẩn bị pháo hoa đây? Không kịp đâu."
"Không có cô gái nào có thể từ chối pháo hoa! Dù là bé gái hay phụ nữ lớn tuổi, không có người phụ nữ nào có thể từ chối bầu trời đầy pháo hoa.
"Vì con gái đều thích pháo hoa mài!"
V V cười nói:
"Sao trong đầu cậu suốt ngày chỉ toàn pháo hoa thế? Không thể cài thứ gì khác sao?"
"Nhưng mà, giờ này rồi..."
Lâm Huyền xòe tay: Lâm Huyền nhất thời dở khóc dở cười:
"Disney!"
V V hét lên:
"Màn trình diễn pháo hoa hàng đêm ở Disney Đông Hải đều được điều khiển bằng điện, những quả pháo hoa đó đều được trang bị trước và lần nào cũng có phần dư, mỗi tối chỉ bắn một phần thôi! Tôi vừa kiểm tra rồi, mặc dù bây giờ Disney đã đóng cửa và tắt đèn... nhưng có tôi ở đây! Những điều này đều không thành vấn đề!"
Lâm Huyền vẫn hơi do dự:
"Không phải chứ, chúng ta thực sự phải làm một chuyện trẻ con như vậy sao? Disney và phong cách của Triệu Anh Quân hoàn toàn không hợp nhau."
"Làm đi mà làm đi!”
V V nũng nịu trong tai nghe Bluetooth:
"Mặc dù tôi vẫn kiên định đặt cược vào An Tình nhưng... hôm nay tôi nhìn thấy Triệu Anh Quân, vẫn có một cảm giác không nói nên lời, chính là... rất khó chịu, không muốn nhìn thấy cô ấy cô đơn như vậy."
"Cầu xin cậu Lâm Huyền, tôi chưa bao giờ có cảm giác thôi thúc muốn làm một việc gì đó như vậy. Tôi cứ thấy... giống như đây là một nỗi niềm không thể vượt qua, một nỗi ám ảnh vậy, tôi muốn tặng Triệu Anh Quân một màn pháo hoa."
Đột nhiên.
Lâm Huyền chớp chớp mắt.
Nhớ lại đêm cuối cùng, khoảnh khắc cuối cùng của giấc mơ thứ ba.
Con robot thùng rác cũ nát và hoen gỉ đó, như thể đột nhiên có sự sống, kẹp lấy mắt cá chân của hắn:
"Nếu cậu thực sự còn có thể gặp được cô Triệu Anh Quân, xin hãy thay tôi hỏi thăm cô ấy!"
"V V... Rất nhớ cô ấy."
... .
"Ôi..."
Lâm Huyền luồn ngón trỏ vào nút thắt cà vạt, nới lỏng chiếc cà vạt giống như vòng cổ đã thắt chặt cả đêm:
"Triệu Anh Quân vừa mới nói tôi không giỏi từ chối người khác, tai mềm, tốt bụng."
“Nhưng mà... thôi vậy.'.
Hắn quay đầu, nhìn mình trong gương:
"Tôi đây!"
"Chuẩn bị cho tôi một chiếc..."
Lâm Huyền trong gương mím môi:
"Chiếc xe nhanh nhất Đông Hải."
...
Âm ầm!
Chiếc Bugatti Veyron màu tím lao vun vút trên đường phố Đông Hải về đêm.
Thực ra Lâm Huyền không thích lắm kiểu xe này, ngồi rất khó chịu. Nhưng trong bãi đỗ xe gần đó, chiếc xe chạy nhanh nhất chính là chiếc này, V V trực tiếp khởi động từ xa, sau đó lái đến. "Cậu mua chiếc Bugatti này từ khi nào vậy?”
Triệu Anh Quân ngồi ở ghế phụ tò mò hỏi.
"Mượn của một người bạn."
Lâm Huyền cười cười:
"Một người bạn vô cùng lợi hại."
"Đã lâu lắm rồi không ngồi trên một chiếc xe chạy nhanh như vậy..."
Triệu Anh Quân nhắm mắt, nằm yên trên gối tựa ghế phụ:
"Nửa năm nay, tôi thường đến trường đua mà cậu đưa tôi đến để luyện tập, có cơ hội cậu có thể ngồi xe của tôi, bây giờ tôi tự nhận là mình lái rất tuyệt rồi."
"Điểm này thì tôi tin."
Lâm Huyền bật đèn xi nhan phải, lái xe xuống khỏi cầu vượt:
Bạn cần đăng nhập để bình luận