Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 874: Người đàn ông của tôi (2)

"Nhưng mà... bất cứ khi nào chúng ta nghĩ đến những nhà khoa học vĩ đại thì những cái tên cổ xưa như là Newton, Gauss, Galileo, Einstein, Edison... lại hiện lên. Nếu hỏi ai là người đạt được giải Nobel Vật lý trong những năm gần đây thì khả năng cao là không ai biết."
Hoàng Tước nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, rơi vào im lặng.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Lâm Huyền:
"Đột nhiên tôi muốn hỏi một chút, cậu yêu thích nhà khoa học nào nhất?"
"Tôi?"
Lâm Huyền nhất thời không nghĩ ra được.
Hoàng Tước nhìn vào mắt Lâm Huyền:
"Không nhất thiết phải là nhà khoa học, chỉ cần là một trong những thiên tài trong lịch sử là được... Nếu được yêu cầu chọn người mà cậu tôn trọng, yêu thích và ngưỡng mộ nhất, thì cậu sẽ chọn ai?"
"Ừm..."
Lâm Huyền lâm vào trầm tư:
"Vấn đề này thật sự rất khó trả lời, tôi nghĩ chắc phản ứng đầu tiên của tôi sẽ trả lời là Einstein giống như một phản xạ có điều kiện vậy? Dù sao thì tên của ông ấy cũng rất ấn tượng."
"Nếu như thiên tài mà cô đang nhắc đến không chỉ là thiên tài trong lĩnh vực khoa học, mà còn bao gồm cả thiên tài trong lĩnh vực nghệ thuật thì... thật ra tôi vẫn khá thích Da Vinci, hoặc là Beethoven."
Không hiểu sao Hoàng Tước lại cười cười:
"Beethoven thì tốt."
"Da Vinci không được sao?"
Lâm Huyền hỏi.
Hoàng Tước cười không nói gì.
Đúng lúc này.
Xe buýt ngừng.
Thông báo bằng giọng nói tiếng Anh vang lên, thông báo cho hành khách rằng đã đến nghĩa trang Andersen.
"Muốn đi xuống xem một chút không?"
Lâm Huyền chỉ ra tấm biển hiệu bên ngoài cửa sổ:
"Truyện cổ tích Andersen, chắc là Andersen này."
"Tất nhiên rồi, trên thế giới này cũng không có nhiều người nổi tiếng tên Andersen."
Hoàng Tước đứng lên, đi về phía cửa xe. ...
Lâm Huyền không nghĩ tới.
Hắn còn chưa từng đường đường chính chính đọc qua truyện cổ tích Andersen, lại đã được đi tham quan nghĩa trang của Andersen, khác gì trực tiếp đi đến đưa cho tác giả một lưỡi dao. Hầu hết những câu chuyện cổ tích nước ngoài mà Lâm Huyền biết đều không phải là đọc từ trong sách truyện cổ tích mà là nghe người khác kể.
Hắn biết Bạch Tuyết sống lại là nhờ vào nụ hôn của hoàng tử;
Hắn biết cô bé bán diêm cuối cùng đã ra đi trong ảo giác dưới ánh lửa;
Chú vịt con xấu xí cuối cùng đã chịu đựng được những sự si nhục và trở thành một con thiên nga trắng;
Bộ đồ mới của Hoàng đế chỉ là một câu chuyện mỉa mai và không biết kết thúc;
Đột nhiên hắn chợt nhận ra.
Có vẻ như có rất nhiều câu chuyện cổ tích không có kết thúc tử tế.
Mọi chuyện đều bắt đầu một cách vội vàng và kết thúc cũng vội vàng. Tất cả đều được nói rất sơ lược.
Lâm Huyền và Hoàng Tước đi dạo tại phần mộ của Andersen.
Nơi này không có người nào.
Yên tĩnh một cách dị thường.
Sau khi đi dạo một lúc lâu, mà hắn vẫn chưa gặp được khách du lịch nào khác.
Có lẽ hầu hết mọi người không mấy quan tâm đến phần mộ, nghĩa trang khi đi du lịch. Nhưng Lâm Huyền lại khá thích bầu không khí nhân văn này.
Tản bộ qua nghĩa trang của Andersen giống như lạc vào thế giới cổ tích không bị gò bó của ông.
Nghĩ kỹ một chút thì...
Sự kết hợp giữa hắn và Hoàng Tước quả thực là một câu chuyện cổ tích.
Một người du hành thời gian đến từ tương lai, một người có khả năng mơ về một ngày lặp đi lặp lại vô tận trong tương lai, nhìn thế nào cũng thấy những thứ này giống như một câu chuyện cổ tích.
Nhưng làm sao có thể chuyển tải 600 năm thời gian và số phận nặng nề này chỉ bằng một câu trong truyện cổ tích ngắn gọn?
Cuối cùng.
Khi đi sâu hơn vào nghĩa trang, cả hai đã tới phần mộ Andersen.
Một ngôi mộ rất nhỏ, vô cùng nhỏ, được bao quanh bởi hàng rào sắt ngắn màu đen, đường như không xứng đáng với địa vị của một bậc thầy trong thế giới truyện cổ tích.
Nhưng khi sự sống được đưa vào lòng đất, cho dù nó quan trọng đến đâu thì cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Lâm Huyền cúi đầu.
Hắn tìm thấy một món đồ chơi nàng tiên cá nhỏ được đặt ở góc hàng rào màu đen. Hắn nhặt nó lên và nhìn ngắm. Quả thực đó là một nàng tiên cá nhỏ theo phong cách Disney:
"Nàng tiên cá".
Lâm Huyền nói:
"Khi tôi biết phiên bản hoàn chỉnh của câu chuyện cổ tích này, tôi đã học đại học. Tôi luôn nghĩ đó là một câu chuyện cảm động, về sau mới phát hiện ra đó lại là một bi kịch, nàng tiên cá nhỏ vì tình yêu mà hóa thành bọt biển rồi biến mất."
"Sao có thể coi đây là bi kịch?"
Ánh mắt Hoàng Tước rời khỏi bia mộ của Andersen, nhìn vào món đồ chơi Nàng tiên cá đang ở trên tay Lâm Huyền:
"Không phải câu chuyện cổ tích nào cũng phải yêu nhau rồi cùng nhau già đi mới được coi là một câu chuyện hạnh phúc. Đối với nàng tiên cá bé nhỏ mà nói, việc từ bỏ nhiều năm tuổi thọ như vậy để trở thành một con người, cho dù cô ấy chỉ có thể ở bên hoàng tử trong vài ngày, đối với cô ấy cũng là đủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận