Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 583: Tội nhân của lịch sử (3)

Trong giấc mơ thứ 3, cho dù là có tin tức phá sản thì Lâm Huyền cũng có thể tiếp nhận được, nhưng tại sao lại không có một chút xíu vết tích nào?
Khả năng bị Câu Lạc Bộ Thiên Tài cố tình thay đổi lịch sử đã bị loại trừ từ trước nên chỉ còn lại một lý do là bởi vì một hành vi nào đó của hắn ở hiện tại đã âm thầm sinh ra hiệu ứng cánh bướm mà hắn không biết, khiến cho ngân hàng Thái Mỗ đang lẽ phải được thành lập vào năm 2023 chết từ trong trứng nước, nó căn bản không hề được thành lập, chưa từng tồn tại trong lịch sử.
"Rốt cuộc là mình đã làm chuyện gì ngăn cản sự thành lập của ngân hàng Thái Mỗ?"
Lâm Huyền nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Loại hiệu ứng cánh bướm không có đầu mối này... thực sự quá khó tìm, nếu vận khí không tốt có khi cả đời cũng không tìm ra.
"Nếu giấc mơ thứ 3 được sinh ra từ khi mình bắt đầu thành lập công ty Rhine, vậy sự biến mất của ngân hàng Thái Mỗ... có phải cũng liên quan đến sự thành lập của công tự Rhine hay không?"
Rất khó xác định.
Lâm Huyền cảm giác ngân hàng Thái Mỗ và công ty Rhine là hai thứ không có chút liên quan gì đến nhau, làm sao lại ảnh hưởng lẫn nhau đến vậy?
"Bỏ đi, không nghĩ nữa."
Hắn trở mình, nhắm mắt lại:
"Tốt hơn hết là nên đến thế giới giấc mơ thứ tư, xem có thể tìm thấy ngân hàng Thái Mỗ hay không... tìm được C C hay không...
Phù...
Sự nóng bức, khô ráo, lướt nhẹ qua mặt.
Làn gió mùa hè quen thuộc đã trở về.
Kéo theo đó còn có tiếng huyên náo, tiếng ồn ào, tiếng kèn ở xung quanh.
Đây là mùi của thành phố đã mất từ lâu.
Chẳng lẽ những thành phố như thành phố Đông Hải mới, thành phố trên không Rhine nơi người dân bị cách ly cuối cùng đã biến mất?
Thành phố Đông Hải lại biến thành Đông Hải ban đầu?
Vụt.
Lâm Huyền mở hai mắt ra... Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi lùi lại một bước.
Mười mấy tên mấy tên lính được trang bị võ trang đầy đủ, xếp ngay ngắn thành một vòng tròn, mỗi người đều cầm một khẩu súng có hình dáng quái dị chĩa vào hắn!
Đúng lúc bao vây hắn!
Điều này nói rõ, bọn họ đã sớm biết hắn sẽ xuất hiện ở địa điểm này, nên đã sớm mai phục tại đây!
Răng rắc.
Hắn vừa mới không tự chủ lui lại nửa bước, sau gáy cũng đã bị một khẩu súng chĩa vào:
"Giơ tay lên!"
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lâm Huyền chậm rãi giơ hai tay lên.
Mượn động tác giơ tay lên, hắn cũng ngẩng đầu nhìn chi tiết thành phố khoa học viễn tưởng này.
Đây là một thành phố phát triển chưa từng có.
So với thành phố trên không Rhine thì còn phát triển hơn.
Hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy thang máy vũ trụ bay lên bầu trời ở phía xa, những hòn đảo lơ lửng trên bầu trời, thậm chí còn có cả những tòa kiến trúc không biết tên ở trong không gian xa hơn.
Kia là thành phố Vũ Trụ?
Chẳng lẽ thế giới tương lai cuối cùng cũng mở ra sự bùng nổ về khoa học kỹ thuật, bước vào kỷ nguyên vũ trụ?
Soạt.
Bên ngoài vòng vây của hàng chục binh sĩ, có một người đàn ông ăn mặc như đội trưởng bước vào, hắn cũng được trang bị vũ khí đây đủ, ném một mảnh giấy huỳnh quang không rõ chất liệu đến trước mặt Lâm Huyền:
"Lâm Huyền! Hiện tại với tội danh chống lại nhân loại, nguy hại Địa Cầu và làm nhiễu loạn thời gian và không gian, tôi sẽ tiến hành bắt giữ cậu theo đúng luật pháp!"
"Cái gì?"
Lâm Huyền nghi hoặc khi nghe những tội danh kỳ lạ này.
Xì xì!
Trên cổ đột nhiên phát ra âm thanh dòng điện.
Là một binh sĩ sau lưng sử dụng súng điện bắn hắn! Mắt Lâm Huyền tối sầm lại, lảo đảo bước về phía trước một chút.
Phù phù!
Sau đó hắn ngã lăn trên mặt đất, mất đi ý thức.
Tối tăm.
Không ánh sáng.
Lâm Huyền mở mắt, nhưng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Khẽ xoay cổ.
Hắn nhận ra mình đang bị trói trên ghế, trên đầu còn bị đội một cái khăn trùm đầu không thấy ánh sáng.
Đây là đối đãi đối với tội phạm.
Nhưng hắn đã làm sai điều gì?
Hắn vừa mới đến thế giới 600 năm sau này.
Hắn còn không làm cái gì.
"Ha ha ha."
Ngay phía trước, truyền đến âm thanh gượng cười của một ông lão.
Nghe rất là đắc ý, rất là vui vẻ.
Tiếng cười càng ngày càng gần.
Ông lão đó đã gần trong gang tấc.
Ông ta vươn tay, cầm lấy cái khăn trùm đầu màu đen đang trùm trên đầu Lâm Huyền, nhấc lên...
Chói!
Ánh sáng chói loá.
Hoá ra căn phòng bên ngoài chiếc khăn trùm đầu lại có ánh sáng chói mắt và thiêu đốt như thế, khiến cho người ta mở mắt không nổi.
Lâm Huyền híp mắt ngẩng đầu, mơ hồ nhìn ông lão trước mắt.
Tóc ông ta trắng phơ, gầy trơ xương, nhưng lại phấn khởi và kích động lạ thường, hai mắt khô cạn nhìn chằm chằm vào Lâm Huyền:
"Now..."
Đôi môi khô khốc mấp máy, lộ ra nụ cười làm người ta sợ hãi:
"I See you."
Bạn cần đăng nhập để bình luận