Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 322: Tô Tô (1)

Sở Sơn Hà vừa uống rượu với Lâm Huyền, vừa cười nói chuyện phiếm hàng ngày, cả nhà hòa thuận vui vẻ, thật sự rất hạnh phúc.
Dù Lâm Huyền là người ngoài, nhưng cũng rất thích bầu không khí của gia đình này.
Người ta thường nói gia đình hòa thuận, vạn sự hưng, điều này ở Sở Sơn Hà thể hiện rất rõ ràng. Cũng không lạ gì khi Sở An Tình là một cô gái vui vẻ, đáng yêu như vậy, chỉ có gia đình hòa thuận mới nuôi dưỡng được một người như thế.
Hơn nữa, Sở Sơn Hà rất coi trọng gia đình, khiến Lâm Huyền có cái nhìn hoàn toàn mới về ông ta.
Có thể thấy, Sở Sơn Hà có quan niệm gia đình rất mạnh mẽ, ông ta yêu con gái mình, cũng yêu vợ mình, dù bận rộn công việc, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày về nhà ăn cơm.
Ông ta ở Đông Hải địa vị cao quý, nhưng ở nhà lại không hề ra vẻ, ông a cũng sẽ đấu khẩu với Tô Tú Anh, bị Sở An Tình trêu đến câm nín, bất đắc dĩ cười cười vừa phàn nàn về vị trí của mình trong gia đình, vừa cụng ly với Lâm Huyền.
Bầu không khí này... không khác gì so với nhà của Đại Kiểm Miêu.
Thật sự khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
"Lâm Huyền, quê cháu ở Hàng Châu phải không?”
Tô Tú Anh thêm một bát cơm cho Lâm Huyền, đưa qua.
"Dạ đúng, dì ạ, nhưng không phải ở thành phố, mà là ở một huyện nhỏ."
"Hàng Châu cảnh đẹp lắm."
Tô Tú Anh cảm thán:
"Nhưng dù gần thế này, hồi trẻ cũng chỉ đi vài lân, nhiều năm rồi không đi... Lâm Huyền, bố mẹ cháu bây giờ vẫn ở Hàng Châu chứ?"
"Dạ đúng, trước đây họ đều là công nhân nhà nước, sau khi tái cấu trúc thì về hưu, bây giờ ở nhà làm kinh doanh nhỏ."
Lâm Huyền trả lời thật lòng.
“Cháu là con một à? Có anh chị em gì không?"
"Không có."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Nhà cháu chỉ có mỗi mình cháu."
"Mẹ!"
Sở An Tình nhịn không nổi nữa! Đặt đũa xuống, cau mày nhìn Tô Tú Anh:
"Mẹ đang điều tra hộ khẩu đấy à! Sao hỏi nhiều chuyện riêng tư thế !"
"Con bé này nói gì vậy... chẳng phải chỉ là đang trò chuyện sao, đây tính gì là riêng tư?"
Tô Tú Anh không vui nhìn Sở An Tình một cái, ra hiệu cho cô im lặng:
"Mẹ chỉ muốn hiểu rõ tình hình cơ bản của Lâm Huyền thôi mà."
Nói xong, bà ấy quay đầu, mỉm cười nhìn Lâm Huyền:
"Lâm Huyền, cháu có bạn gái chưa? Đang hẹn hò với ai không?”
Hừ !
Sở An Tình nuốt không trôi miếng cơm, suýt nữa thì nghẹn!
"Không có đâu dì ạ."
Lâm Huyền cười cười, trả lời:
"Cháu cũng mới ra trường nửa năm rồi mới đi làm nên cũng không có thời gian kiếm người yêu."
"Khu khụ khụ... khụ khụ khụ!"
Sở An Tình mới vội vàng uống một ngụm nước, nuốt cơm bị nghẹn xuống rồi dùng khuỷu tay huých Tô Tú Anh một cái:
"Mẹ đừng hỏi nữa! Học trưởng Lâm Huyền ngại kìa!"
"Ha ha, đàn ông mà, sự nghiệp là quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng không kém."
"Sở Sơn Hà nâng ly rượu lên cụng ly với Lâm Huyền:
"Nhưng chuyện này cũng không thể cưỡng cầu được, lập gia đình là chuyện lớn của đời người, vẫn phải xem duyên số."
Sau đó, Sở Sơn Hà chuyển chủ đề.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, Lâm Huyền cũng coi như thấy được một mặt khác của Sở Sơn Hà với tư cách là một người cha và một người chồng, thực sự khiến hắn thêm phần kính trọng và ngưỡng mộ người đàn ông này.
Đây là một người đàn ông rất có tình người, rất có trách nhiệm, cũng chẳng trách mọi người đều đánh giá Sở Sơn Hà cao như vậy.
Ăn xong, Lâm Huyền không quấy rầy thêm nữa, hắn lấy cớ công ty còn việc vào buổi chiều nên xin phép đi về.
Sở Sơn Hà cho tài xế riêng đưa Lâm Huyền đi, ba người đến cửa biệt thự tiễn Lâm Huyền:
"Lâm Huyền, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi là được."
"Thường xuyên đến chơi nhé Lâm Huyền, dì còn nhiều món tủ lắm."
"Học trưởng Lâm Huyền, anh đi chậm thôi đấy!"
Lâm Huyền cũng vẫy tay, xe khởi động chở hắn rời khỏi khu nhà...
Nhìn chiếc xe biến mất ở khúc cua.
Sở Sơn Hà gật đầu đầy vui vẻ:
"Đúng là một đứa trẻ rất tốt, phẩm đức cao thượng, tử tế, lại rất có giáo dưỡng và lễ phép, bảo sao Triệu Anh Quân lại trọng dụng Lâm Huyền như vậy... Quả là một nhân tài hiếm có."
"Đúng không?”
Sở An Tình cười khúc khích, rất đỗi tự hào:
"Con đã nói với ba mẹ rồi mà, học trưởng Lâm Huyền thực sự rất tuyệt! Rất nhiều đàn chị và thầy cô trong trường bọn con đều rất thích anh ấy, anh ấy rất nổi tiếng ở trường Đại học Đông Hải! Lúc anh ấy còn ở trường thì là người chủ trì chính thức của các buổi lễ... Bây giờ người chủ trì của trường chúng con đều là do Lâm Huyền chỉ bảo đó!"
"Ừm..."
Sở Sơn Hà gật đầu tán thành:
"Người chủ trì à, Lâm Huyền đúng thật là có tài ăn nói và khí chất, quả nhiên là vàng đến đâu thì sáng chỗ đó."
"Em cũng rất thích đứa nhóc này."
Tô Tú Anh cũng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Sở Sơn Hà:
"Nhớ kỹ chuyện ba nói với con nhé, khi nào có cơ hội thì ba mai mối cho con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận