Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 603: Cuộc đánh cược quan trọng của Sở An Tình (4)

"Và bây giờ... nếu cậu thực sự có chuẩn bị để hoàn toàn bẻ khóa xe Tesla, cậu hoàn toàn có thể thay thế đồng chí này tham gia giải thi đấu hacker, và cậu ta sẽ được ở lại bảo vệ hệ thống Thiên Võng, cũng là một công đôi việc. Không biết Lâm tiên sinh... cảm thấy phương án này thế nào?"
Lâm Huyền gật đầu:
"Cá nhân tôi không có vấn đề gì, tôi nghe theo sắp xếp của quốc gia."
Đối với Lâm Huyền, chỉ cần được bảo vệ bởi đội ngũ tinh nhuệ đi Mỹ là tốt rồi, làm thành viên dự bị hay chính thức không có khác biệt gì.
Nếu làm dự bị, hắn sẽ đứng bên máy uống nước pha trà.
Nếu được tham gia, hắn sẽ nhấp đúp chuột khởi động chương trình V V đã viết sẵn để thể hiện.
Thế nào cũng được.
"Được, vậy chúng ta quyết định như vậy."
Cục trưởng Lưu An cười cười, vỗ vai Lâm Huyền.
Có thể thấy, hắn ta rất vui vì đã giải quyết được một vấn đề nan giải trong lòng.
Chắc chắn đồng chí nhất quyết bảo vệ hệ thống Thiên Võng này thời gian qua đã gây áp lực không nhỏ cho Cục trưởng Lưu An, hắn ta cũng rất khó xử.
"Vậy Lâm Huyền, cậu sẽ thay thế vị trí của đồng chí đó, đứng cuối cùng trong phần trình diễn tự do, đối mặt với thiên tài hacker trẻ tuổi Kevin Walker. Đừng quá bận tâm về thứ tự này, kết quả cuối cùng tính bằng tổng điểm, nên đừng có áp lực. Hơn nữa... Kevin Walker được công nhận là thiên tài hacker số một thế giới, ai đối đầu với hắn ta cơ bản đều thua, không ai trách cậu đâu."
"Vậy... cậu vừa nói có hai yêu cầu. Bây giờ yêu cầu thứ nhất đã giải quyết, yêu cầu thứ hai của cậu là gì, Lâm Huyền?"
Lâm Huyền nhìn Cục trưởng Lưu An:
"Yêu cầu thứ hai của tôi là sau khi giải thi đấu hacker thế giới kết thúc, tôi muốn dưới sự bảo vệ của đội tinh nhuệ, đi một chuyến đến gần đại học Princeton, không mất nhiều thời gian, tôi có việc riêng muốn xử lý ở đó."
"Ừ, việc này cũng không có vấn đề gì."
Cục trưởng Lưu An vui vẻ đáp:
"Princeton cách New York không xa, trước khi các cậu về nước, đội tỉnh nhuệ của chúng tôi chắc chăn sẽ bảo vệ các cậu an toàn, chuyện này tôi cũng đồng ý, đi về trong ngày, đừng để chậm trễ kế hoạch trở về là được."
Đến đây.
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Cục trưởng Lưu An rất vui, Lâm Huyền không chỉ cung cấp cho hắn ta nhiều lỗ hổng bảo mật mà còn giải quyết khẩn cấp tranh chấp giữa các tuyển thủ tham gia.
Lâm Huyền cũng rất vui, các yêu cầu của mình đều được đáp ứng một cách thoải mái. Chỉ cần đến Mỹ... kế hoạch một mũi tên trúng ba đích của hắn có thể được tiến hành tuần tự.
"Hợp tác vui vẻ."
"Chúc chúng ta đôi bên đều thắng lợi!"
Lâm Huyền và Cục trưởng Lưu An mỉm cười bắt tay, tạm rời khỏi Cục An ninh Quốc gia.
Lưu An nói với Lâm Huyền:
"Khoảng thời gian từ đây đến cuộc thi không còn nhiều, cậu sắp xếp xong việc trong nước thì nhanh chóng quay về Đế Đô, đến Cục An ninh Quốc gia để báo cáo, bắt đầu hành động cùng đội."
Ngày hôm sau, trở về Đông Hải.
Lâm Huyền ngồi lên chiếc xe riêng Alphard của mình, đến phòng thí nghiệm liên hợp Rhine tại Đại học Đông Hải, chuẩn bị báo cáo tình hình hiện tại cho Lưu Phong.
"Chuyện về kính thiên văn FAST ở Quý Châu, tôi đã giải quyết xong cho anh rồi."
Lâm Huyền ngồi trước bàn thí nghiệm, nhìn chiếc đồng hồ thời gian vẫn hiển thị 0,0000000.
xoay bút, tiếp tục nói:
"Dự án bên Viện Thiên văn Long Quốc đã hoàn thành trước kế hoạch, hiện đang ở giai đoạn kết thúc, đợi họ thu dọn xong rồi rời đi, thì phòng thí nghiệm của chúng ta có thể chính thức chuyển vào... Tuy nói là phòng thí nghiệm nhưng thực ra chỉ có mình anh, nhưng vẫn có nhiều nghiên cứu sinh và tiến sĩ trợ giúp, anh có thể sử dụng họ."
"Đợi sau ngày 17 tháng 9, chắc viện trưởng Cao Diên sẽ báo tin cho tôi, lúc đó tôi sẽ dẫn anh đến Đế Đô một chuyến, làm xong các thủ tục cần thiết, anh có thể chính thức sử dụng Kính thiên văn FAST ở Quý Châu. Vì vậy trong thời gian này, anh hãy tiếp tục nghiên cứu ở đây, đợi tôi từ Mỹ tham gia giải thi đấu hacker thế giới về."
Cạch.
Thiết bị trong tay Lưu Phong rơi xuống bàn. Hắn ta quay đầu lại với vẻ mặt ngờ vực:
"Cậu định đi Mỹ à?"
"Ừ.' Lâm Huyền gật đầu.
"Tham gia giải thi đấu hacker thế giới?"
"Ừ ừ" Lâm Huyền gật đầu.
"Đừng đùa chứ!"
Lưu Phong cười lớn, cầm lấy thiết bị, lắc đầu:
"Cậu đi làm gì? Cậu từng học công nghệ máy tính chưa?"
"Học lập trình hai ba tháng."
Lâm Huyền trả lời thẳng thắn.
"Hai ba tháng thì học được gì chứ... Lưu Phong cũng không biết nói gì.
"Không thể nói vậy được."
Lâm Huyền cười một cách đầy ẩn ý:
"Mỗi người có một khả năng khác nhau."
Lưu Phong không biết nói gì thêm.
Hắn ta vươn đầu nhìn ra hành lang ngoài phòng thí nghiệm, rồi lại thu lại.
Lâm Huyền tò mò nháy mắt:
"Anh đang nhìn gì thế?"
"Tôi xem hôm nay có cô gái nào đến không."
Lưu Phong tiếp tục sửa chữa thiết bị trong tay:
"Có vẻ là không có."
Lâm Huyền bỗng thấy rằng xung quanh mình có rất nhiều người thích diễn xuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận