Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 238: Thư mời (3)

Vì vậy, hắn hỏi:
"Chân cô thế nào? Không có vấn đề gì lớn chứ?"
"Không có vấn đề gì lớn, chỉ là hai đầu gối bị tổn thương mô mềm."
Triệu Anh Quân cúi đầu, hơi cong đầu gối lại:
"Chắc là do cú va chạm trong xe quá mạnh nên bị đập vào."
Tất cả bốn nhân viên trong phòng làm việc đều mở to mắt! Nhìn thẳng về phía trước!
Cái này!
Có thể nói ra những lời như vậy luôn à!?
Có thể nói thẳng ra trước đám đông như vậy luôn!?
Cô gái nhỏ phụ trách bưng trà rót nước đỏ mặt tía tai, dùng khay che mặt... Đây là lời lẽ gì thế?
Đầu... Đầu gối bị tổn thương mô mềm!?
Triệu Anh Quân để ý đến ánh mắt bất thường nên quay đầu nhìn mọi người:
"Sao vậy?"
"Không! Không có gì đâu Triệu tổng!"
Tổng phụ trách phòng thu âm đứng dậy, chỉ vào Diệu Khả đang tháo tai nghe trong phòng kính:
"Diệu Khả đã hát xong rồi, hay là cô nghe thử xem? Xem có hài lòng không? Nếu không hài lòng thì chúng tôi có thể thu lại một lần nữa”.
"Ừ, để Lâm Huyền nghe thử đi".
Triệu Anh Quân khoanh tay nhìn Lâm Huyền:
"Mèo của cậu, cho cậu quyết định."
Lâm Huyền nhận lấy tai nghe mà nhân viên đưa cho, đeo lên đầu.
Bài hát vừa mới thu âm bắt đầu phát...
Phần dạo đầu rất cuốn hút và dễ gây nghiện.
Theo giọng hát trong trẻo ngọt ngào của Diệu Khả vang lên, bài hát mang đến cho người ta cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân, kèm theo sự tươi trẻ, năng động của thiếu nữ, còn có tiếng mèo kêu đáng yêu, nghe hay hơn cả bản phát đi phát lại bằng loa lớn trong giấc mơ đầu tiên.
Xem ra tìm Diệu Khả đến hát, thực sự là tìm đúng người rồi, giọng hát và khả năng biểu đạt của cô ấy quả là sự phối hợp tuyệt vời với mèo Rhine.
"Tôi thấy được đó."
Lâm Huyền tháo tai nghe.
Triệu Anh Quân gật đầu, nhìn người phụ trách phòng thu âm:
"Vậy thì dùng bản này đi."
Người phụ trách phòng thu âm hơi ngơ ngác...
Cái này...
Cái này Triệu tổng còn chưa nghe thử một lần mà đã chết luôn rồi sao?
Tin tưởng Lâm Huyền đến vậy sao?
Rốt cuộc trong hai người này ai mới là sếp đây!
Nhưng mà thần tài đã nói như vậy rồi thì đương nhiên ông ta sẽ không nói thêm gì nữa, hoàn thành nhiệm vụ thành công. Nhưng phải nói một câu, dù là ca sĩ hay bài hát này đều là hàng đầu, bản này cũng thực sự phát huy vượt mức bình thường, giọng hát rất tự nhiên, nghe rất thoải mái.
Sau đó, Lâm Huyền lại gặp mặt đạo diễn V và các họa sĩ diễn hoạt, trò chuyện vui vẻ trong phòng trà, đưa ra các yêu cầu cụ thể đối với một số cảnh quay trong V.
Thực ra đây cũng là những gì đã thấy trong giấc mơ đầu tiên...
Lúc đầu khi Lâm Huyền thu thập cảm hứng thiết kế cho mèo Rhine thì đã xem rất nhiều phim hoạt hình, video, V của mèo Rhine, bây giờ chỉ cần diễn tả lại những động tác và cảnh nổi bật còn nhớ rõ cho đạo diễn và họa sĩ hoạt hình là được.
Chỉ tiếc là...
Đây đã là số hàng tôn kho cuối cùng trong đầu rồi.
Các thiết lập, mấy con búp bê và mấy hình ảnh hiệu ứng trong thời gian này đã vắt kiệt toàn bộ ký ức của Lâm Huyền về mèo Rhine.
"Hy vọng ở Đông Hải mới cũng có cửa hàng đồ chơi mèo Rhine."
Lâm Huyền đã cạn kiệt trí tuệ, không muốn cạn kiệt tài năng sớm như vậy. ...
Sau khi trao đổi xong.
Đạo diễn V và các họa sĩ hoạt hình vừa cảm thán vừa đi đến bên Triệu Anh Quân, nhìn Triệu Anh Quân nói:
"Triệu tổng à, dưới trướng cô đúng là có người tài thật! Sự sáng tạo và ý tưởng của cậu ấy... Thực sự khiến tôi phải kinh ngạc!"
"Nghe nói ngay cả bài hát chủ đề cũng do một mình Lâm Huyền tiên sinh sáng tác sao? Đúng là một người toàn tài... Triệu tổng, dưới trướng cô đúng là nhân tài đông đảo, người giỏi lớp lớp!"
Triệu Anh Quân nghe xong, mỉm cười nhàn nhạt quay đầu nhìn Lâm Huyền đang trò chuyện với nhân viên trong phòng riêng:
"Đúng vậy... Đây cũng là may mắn của tôi."
Sau đó, Lâm Huyền và Triệu Anh Quân cùng nhau trở về công ty.
Hôm nay công việc vẫn khá nhiều.
Gần đến kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, rất nhiều việc phải sắp xếp và xử lý trước.
Lâm Huyền cũng hiếm khi bận rộn cả ngày, từ phòng thu âm trở về công ty, hắn bận rộn đến tận sáu giờ chiều mới giải quyết xong những việc dồn lại trong thời gian này.
Hiện tại, số thành viên trong nhóm của hắn đã lên đến hơn bốn mươi người nhưng khối lượng công việc khổng lồ vẫn khiến mọi người bận rộn không ngơi tay.
Chỉ có thể nói rằng...
Mèo Rhine thực sự quá hot.
Hai thế giới tương lai này trời long đất lở, lịch sử có thể đã bị xóa sạch nhưng vẫn không thể ngăn cản mèo Rhine trường tồn.
"Mình không phải lịch sử”.
Lâm Huyền ngửa mặt nằm trên ghế ông chủ êm ái, nhìn con búp bê mèo Rhine đặt trên bàn làm việc:
"Mày mới là lịch sử."
Leng keng leng keng !
Vừa dứt lời, điện thoại bàn reo lên.
Màn hình hiển thị là số nội bộ của văn phòng Triệu Anh Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận