Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 191: Gặp phải (2)

Nhưng vừa rồi bận mở két sắt, hắn chưa hỏi cô chuyện này.
Nhưng bây giờ xem lại...
C C chắc chắn có nguồn tin riêng, có thể biết nhiều thông tin trong thành phố Đông Hải mới!
Nếu không, cô không thể biết rõ đến mức cả thời gian chính xác xe rác vào nhà máy xử lý rác.
"Cô biết những thông tin này bằng cách nào?”
Lâm Huyền tháo mặt nạ mèo Rhine xuống, nhìn thẳng vào C C:
"Và tại sao cô biết chi tiết đến vậy? Cả giờ phút xe rác đến cô cũng biết, điều này quá khó tin. Nhân viên nhà máy xử lý rác cũng chưa chắc có thông tin chính xác như vậy."
"Là vì cái này."
C C lấy từ túi ra một vật nhỏ, mở lòng bàn tay cho Lâm Huyền xem.
Đó là một cái giống như tai nghe bluetooth treo ở tai.
Rất quen thuộc.
Lâm Huyền nhìn về phía phòng giám sát ở giữa nhà máy xử lý rác, nhìn người giám sát đang cười ngây ngô.
Trên tai anh ta cũng đeo thứ này.
"Đây là cái gì?"
"Tôi cũng không biết gọi nó là gì. C C cầm cái giống tai nghe Bluetooth, nhìn nó kỹ:
"Nhưng đây là thiết bị mà mỗi nhân viên nhà máy xử lý rác đều phải đeo, đeo ở tai, trước mắt sẽ hiện lên một màn hình như tivi, có thể điều khiển bằng ánh mắt, rất tiên tiến."
Lâm Huyền hiểu ra.
Có vẻ như ở năm 2023 mà hắn sống cũng có những thứ tương tự.
Kính Google, kính VR, kính toàn ảnh... dù tên sản phẩm là gì thì cốt lõi vẫn là một loại đồ.
Kính của loại này thực ra là một màn hình đặc biệt, có thể hiển thị thông tin điện tử. Và trên khung và tròng kính có những thiết bị nhỏ cảm nhận tầm nhìn, cảm nhận khoảng cách đồng tử để xác định mục đích thao tác của người dùng.
Thứ này ở năm 2023 vẫn rất tiên tiến.
Lâm Huyền cũng chỉ biết sơ qua, xem qua tài liệu và buổi ra mắt sản phẩm, còn trải nghiệm thực tế có tốt như trong tài liệu hay không thì không rõ...
Nhưng thực tế rất ít người dùng thứ này, gần như là không có ai.
Từ điểm này mà xem, có lẽ công nghệ chưa hoàn toàn trưởng thành.
Tuy nhiên, thứ C C cầm trong tay... nhìn rất hiện đại, rất có cảm giác công nghệ cao.
Nó nhỏ gọn, giống như một tai nghe Bluetooth đeo móc vào tai.
Lâm Huyền không biết thứ này phát ra "màn hình trước mắt" như thế nào, nhưng C C đã nói vậy thì chắc chắn không sai.
Có vẻ, trong giấc mơ thứ hai này, thành phố Đông Hải mới có công nghệ rất phát triển.
Dù chưa đạt tới kỳ vọng của Lâm Huyền, nhưng so với năm 2023. đã xuất hiện những sản phẩm công nghệ cao khó hiểu.
"Cô lấy được thứ này bằng cách nào?"
"Tôi lấy trộm từ nhà máy xử lý rác khác, đã trộm từ lâu rồi."
C C đáp một cách thản nhiên:
"Thứ này nhìn thì có vẻ tiên tiến với chúng ta, nhưng với người ở thành phố Đông Hải mới thì nó rất lạc hậu, họ chỉ dùng nó như một thiết bị liên lạc thông thường để nhận và gửi thông báo thôi."
"Thứ này không nhận diện danh tính sao? Trộm về là dùng được à?"
Lâm Huyền hỏi.
"Có mật khẩu, nhưng tôi đã giải mã rồi."
C C trả lời rất thoải mái.
Được đấy.
Lâm Huyền gật đầu.
C C vân giữ được tài năng của chuyên gia giải mã, chỉ không biết kỹ năng này là học được trong giấc mơ thứ hai, hay từ những mảnh ký ức còn sót lại.
"Tôi hiểu rồi."
Lâm Huyền nhìn vật nhỏ trong tay C C:
"Thứ này là thiết bị liên lạc của nhân viên nhà máy xử lý rác, cô dùng nó có thể theo dõi vị trí, lộ trình, thậm chí nhiệm vụ cụ thể của từng xe rác phải không?”
"Vậy là cô đã biết từ trước rằng tối nay sẽ có một đống két sắt hợp kim hafnium được đưa đến nhà máy rác này, rồi mới tìm cách đột nhập vào đây."
"Không phải như anh nghĩ đâu."
C C cầm "tai nghe Bluetooth" xoay nhẹ:
"Sau khi giải mã, nhiều chức năng không dùng được. Nhưng tôi có thể xem lộ trình nhiệm vụ của mỗi xe rác, thời gian ra vào nhà máy, cùng một số thông tin khác liên quan đến việc xử lý rác".
"Trong mảnh ký ức, người đàn ông tóc dài râu rậm nói rằng hắn ta đã để két sắt cho tôi ở ngân hàng Thái Mỗ. Lẽ ra hắn ta định cho tôi biết mật khẩu, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại không nói... không biết có phải do ký ức của tôi không đầy đủ không."
"Ở Đông Hải cũ không có ngân hàng này, chắc chắn là ở thành phố Đông Hải mới, nhưng tôi không vào được thành phố Đông Hải mới. Tôi đã đợi cơ hội ở khu vực này rất lâu, nghĩ ra nhiều cách, mỗi ngày đều lục lọi báo chí, tài liệu ở nhà máy xử lý rác, xem có thể tìm thấy thông tin hữu ích nào không”".
"Sau đó tôi thấy trên một tờ báo đăng thông báo phá sản của ngân hàng Thái Mỗ cùng thông báo về việc nhận két sắt, trong đó ghi rõ hạn chót, nếu đến ngày 28 tháng 8 mà không nhận thì két sắt sẽ bị xử lý như rác."
"Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của tôi, nên tôi đã tìm cách trộm thiết bị đeo tai của nhân viên nhà máy xử lý rác, chính là cái này. Sau khi giải mã mật khẩu, tôi có thể xem thông tin làm việc của tất cả các nhà máy xử lý rác ở thành phố Đông Hải mới, cùng lộ trình thu gom rác và thời gian vào trạm của xe rác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận