Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 386: Đại kịch bắt đầu (2)

"Điều này... quá bất ngờ rồi!"
"Tại sao lại đi nước ngoài vào lúc này? Có phải đã phát hiện ra manh mối gì không?”
"Nếu Quý Lâm đã quyết định như vậy, chắc chắn là có lý do của cậu ấy, có lẽ đã xác định được một nhà khoa học nào đó rồi?"
Tin Quý Lâm rời đi khiến mọi người rất ngạc nhiên, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, họ thấy Quý Lâm không phải là người bỏ cuộc giữa chừng, bỏ chạy khi nguy cấp, chắc chắn cậu ấy có lý do.
Quả thật...
Quý Lâm gật đầu, đứng dậy, chỉ vào bức ảnh của một nhà khoa học trên màn hình chiếu phía sau.
Đó là một ông lão tóc bạc phơ, làm việc trong một phòng thí nghiệm ở Anh Hoa quốc, trước đây là bậc thầy trong lĩnh vực đông lạnh nhiệt độ thấp, hiện đang được giao trọng trách lãnh đạo dự án ngủ đông của Anh Hoa quốc:
"Vị bậc thây học thuật này, gần đây hoạt động rất thường xuyên, tôi cho rằng sát thủ rất có thể sẽ đưa ông ta vào danh sách mục tiêu ám sát, vì vậy tôi cần đến Anh Hoa quốc một chuyến, xem có thể nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát nước ngoài để mai phục và bắt giữ sát thủ hay không."
Thì ra là vậy.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Quý Lâm nói cũng có lý.
Hiện tại, trên toàn thế giới, có rất nhiều mục tiêu có thể bị ám sát, nếu sát thủ gây án ở khắp nơi trên thế giới, việc giữ chặt Đông Hải có ý nghĩa gì? Hơn nữa, ở nước ngoài, ngoài Quý Lâm có mối quan hệ và ảnh hưởng, những người khác có đi cũng vô ích, không ai có thể thay thế Quý Lâm thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài.
Còn về nhóm điều tra ở Đông Hải...
Quý Lâm sẽ rời đi, nhưng đã để lại kế hoạch làm việc chi tiết, họ chỉ cần thực hiện theo kế hoạch là được.
Chỉ là...
Suy nghĩ của Lâm Huyền lại khác với mọi người.
Hắn không hiểu Quý Lâm đang âm mưu gì.
Mặc dù lý do mà Quý Lâm đưa ra rất hoàn hảo, là để ra nước ngoài mai phục sát thủ, xem xét khả năng sát thủ không thể mãi ở Đông Hải gây án.
Nhưng theo suy nghĩ của Lâm Huyền, Quý Lâm chính là sát thủ.
Hắn ta rõ ràng là kẻ trộm la làng, mượn danh bắt trộm để chơi trò mèo vờn chuột với mình, bây giờ đột ngột rời đi là sao?
Đột nhiên.
Quý Lâm nhìn sang, cười với Lâm Huyền, rồi nhìn quanh:
"Các vị, mặc dù Lâm Huyền là do tôi mời đến, nhưng qua thời gian làm việc cùng cậu ấy, tôi tin rằng mọi người cũng đã hiểu được khả năng của cậu ấy. Thời gian qua, rất nhiều vụ án cũ được phá giải đều là do tôi và Lâm Huyền cùng nhau suy luận ra, sự nhạy bén và khả năng phân tích của cậu ấy đều được mọi người công nhận.”
"Thêm vào đó... việc quan trọng nhất sắp tới là chọn lọc trước mục tiêu ám sát của sát thủ và mai phục trước. Về điểm này, tôi nghĩ rằng người từng trải qua hiện trường vụ án hai lần như Lâm Huyền sẽ có sự nhạy bén và trực giác đáng tin cậy hơn tôi. Vì vậy, trong thời gian tôi rời Đông Hải, hy vọng mọi người sẽ tham khảo ý kiến của Lâm Huyền khi xác định mục tiêu ám sát của sát thủ. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ không làm mọi người thất vọng."
Nghe xong lời Quý Lâm, các thành viên khác không chút nghi ngờ đều gật đầu.
Trong mắt họ, Lâm Huyền thực sự là một người rất đáng tin cậy. Thời gian qua hắn đã thể hiện rất tốt, hỗ trợ đồng nghiệp phá nhiều vụ án, trong lòng mọi người hắn cũng có uy tín cao. ...
"Cậu thật sự muốn đi sao?"
Trong phòng ký túc xá hai người đã ở chung hơn mười ngày, Quý Lâm đang thu dọn đồ đạc cá nhân, Lâm Huyền dựa vào tường, nhìn Quý Lâm:
"Thời gian này ở Đông Hải cũng có nhiều nhà khoa học đến, cậu không sợ bỏ lỡ sao?"
Quý Lâm ngạc nhiên, dừng lại động tác, nhìn Lâm Huyền:
"Tôi nghĩ cậu sẽ vui khi tôi đi công tác chứ, đối với cậu, lấy lại tự do chẳng phải rất tốt sao?"
Cậu ta cười:
"Từ ngày mai, sẽ không ai giới hạn tự do của cậu nữa, cậu có thể về nhà bất cứ lúc nào, đi chơi bất cứ lúc nào. Ngày đầu tiên tự do, cậu định làm gì, nghỉ ngơi chứ?"
"Ngày mai sao?"
Lâm Huyền cầm điện thoại lên, xem ngày:
"Ngày mai thật sự có việc, tôi phải đi dự sinh nhật của một cô bé."
Quý Lâm ngẩng đầu:
"Sao cậu quen nhiều cô bé thế?"
"Không, lần này thực sự là cô bé."
Lâm Huyền cười:
"Một cô bé mười bốn tuổi, là một bệnh nhân, tôi phải đến bệnh viện để mừng sinh nhật cho cô bé."
"Cậu thật sự là người tốt."
Quý Lâm tiếp tục thu dọn quần áo:
"Vừa tốt bụng lại vừa nhân hậu."
Cậu ta kéo khóa vali, kéo chiếc vali ra cửa.
"Khi nào cậu vê?"
Lâm Huyền nhìn theo bóng lưng cậu ta hỏi.
"Cũng không lâu đâu, khi nào bắt được sát thủ hoặc loại trừ được nguy cơ cho vị bậc thầy học thuật kia, tôi sẽ về."
Quý Lâm quay đầu lại, nhìn Lâm Huyền:
"Nếu cậu có thể bắt được sát thủ ở Đông Hải trước, tôi nhất định sẽ quay lại để chúc mừng cậu. Dù sao thì tôi cũng sẽ không ở lại lâu hơn sinh nhật của tôi đâu, trước ngày 3 tháng 5 tôi chắc chắn sẽ trở về, tôi còn chờ nhận quà sinh nhật của các cậu mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận