Bá Chủ Mạt Thế

Chương 96: Một đêm không yên giấc

Mặc dù Tần Vũ nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không nghĩ tới đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì, phải biết rằng phụ cận xung quanh có tổng cộng năm trăm binh lính tinh nhuệ, trong số đó có rất nhiều người lính đều là người tiến hóa, thây ma hay thú biến dị tấn công bọn họ là chuyện có thể xảy ra, nhưng sẽ dễ dàng bị quét sạch nhờ vào việc bọn họ đã chiếm được vị trí thuận lợi, và chuyện đó cũng sẽ không gây ra được sóng gió gì với toàn bộ đội ngũ.



"Hài, không biết tương lai sẽ như thế nào đây?" Buổi tối Lâm Phong ngồi một mình trước bàn làm việc, anh chìm đắm trong suy nghĩ, anh không biết liệu tương lai sẽ ra sao, trong lòng của anh tràn đầy lo lắng. Ở thế giới ngày nay, mọi thứ anh tin tưởng nay đều đã tan biến, sinh mệnh, tín niệm, tín nghĩa, tín ngưỡng, pháp luật, hi vọng, niềm tin, đạo đức, nhân cách… tất cả mọi thứ đều vô cùng rẻ rúng.



Trong tối hôm nay, Lâm Phong không phải là người duy nhất mất ngủ, Lý Nguy mệt mỏi dựa vào ghế, chỉ lúc này ông ta mới trông giống như một người đàn ông đã gần năm mươi tuổi, khuôn mặt ông ta đầy mệt mỏi, và ông ta cũng cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình, rời bỏ Thịnh Cảnh Thành, là bỏ đi tâm huyết cả đời của ông ta, ngay cả lúc này trong lòng của ông ta cũng nổi lên sóng to gió lớn, buồn bã và bất an.



"Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Khi mình đến được Thiên Mông Thành, mình sẽ cùng anh trai liên thủ, nhất định có thể làm nên đại nghiệp!" giống như một kẻ thua cuộc phải bỏ lại nhà cửa, người thân mà chạy, tâm trạng của Lý Nguy không hề dễ chịu, nhưng khi ông ta vừa nghĩ tới anh trai của mình, ông ta một lần nữa lấy lại tinh thần, đối với Lý Nguy, anh trai của ông ta luôn có năng lực xuất chúng, và vẫn luôn là một tấm gương cho ông ta học theo, ông ta tự tin hai anh em họ Lý bọn họ mà liên thủ tuyệt đối có thể ở trong tận thế, xưng hùng xưng bá một phương, thậm chí là được lưu danh trong sử sách của nhân loại!



Bên ngoài cửa, tổng cộng có ba người đang đứng gác ở hai bên cửa, cả ba người đều không có biểu cảm gì, nhưng đều toát ra khí thế cường đại khác hẳn những người lính bình thường, dưới khí thế cường đại này người bình thường khó có thể đứng vững nổi, có thể gánh trọng trách làm hộ vệ cho Lý Nguy, thực lực của ba người chắc chắn không yếu, trên thực tế ba người đều là những người lính tinh nhuệ thiện chiến nổi danh bậc nhất trong quân đội Thịnh Cảnh Thành.



Sau khi phát hiện ra tác dụng của khối năng lượng tiến hóa, Lý Nguy dứt khoát ra quyết định tập trung nguồn lực để bồi dưỡng ra mười người tiến hóa mạnh mẽ nhất, chính là những người được gọi với danh xưng là Chiến Thần, mười Chiến Thần này là những người lính được tuyển chọn, sàng lọc cẩn thận từ trong hơn một trăm nghìn binh lính ở Thịnh Cảnh Thành, từ phẩm chất đến sức chiến đấu của họ đều là mạnh nhất, tốt nhất trong quân đội, mỗi người bọn họ đều dũng mãnh vô song, một người có thể đánh bại cả trăm binh lính bình thường!



Ba người đứng ngoài cửa phòng Lý Nguy chính là ba Chiến Thần có thực lực xếp ba hạng đầu trong số mười Chiến Thần của quân đội Thịnh Cảnh Thành.



Mười Chiến Thần đã tiêu tốn rất nhiều tài nguyên của Thịnh Cảnh Thành để bồi dưỡng và huấn luyện. Lý Nguy vốn muốn mang tất cả đi cùng, nhưng nhất cử nhất động của các Chiến Thần này đều thu hút sự chú ý của tất cả mọi người từ binh lính đến dân thường, nếu cả mười Chiến Thần đều biến mất không rõ tung tích, nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vì vậy Lý Nguy đã quyết định sắp xếp bảy người trong số họ ở lại, chỉ để lại ba người này, ba Chiến Thần mạnh nhất, trung thành nhất.



Có ba Chiến Thần bảo vệ vòng trong, năm trăm binh lính tinh nhuệ bảo vệ vòng ngoài, Lý Nguy tự nhiên không hề lo lắng cho sự an toàn của chính mình.



Trời đã khuya, ba Chiến Thần đứng ở ngoài cửa, thẳng tắp như ba cây tùng, ba người đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bọn họ có đứng cả đêm cũng sẽ không thấy mệt, huống chi là ba người bọn họ ở giai đoạn này đều đã là những người tiến hóa đỉnh cao, thể lực vượt xa người bình thường, có đứng ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì.



"Cộp cộp! ... Cộp cộp! "



Lúc này, có tiếng bước chân từ trong hành lang truyền đến, chỉ nghe thấy đó là tiếng bước chân của một người, nhưng theo kinh nghiệm đã được huấn luyện, cả ba đều cẩn thận tỉ mỉ quay đầu sang đưa mắt nhìn về người đang đi tới, đồng thời thả ra uy áp cường đại, chỉ cần đối phương mang lòng dạ khó lường, ba người bọn họ sẽ như mãnh hổ nhảy ra ngăn cản.



Từ hành lang, một bóng người chậm rãi đi tới, sau khi nhìn rõ diện mạo của người này, ba người mới hơi kiềm chế lại uy áp của mình, trong ba người, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi cau mày nói: "Trương Quỳ, ngươi tới đây làm gì?"



Người nói chuyện tên là Lục Vân, và anh ta là người đứng hàng thứ ba trong số mười Chiến Thần ở Thịnh Cảnh Thành.



Nghe được câu hỏi của Lục Vân, người đàn ông tên Trương Quỳ chỉnh lại chiếc mũ quân đội và nghiêm túc nói: "Tôi có chuyện muốn báo cáo với Tổng tư lệnh."



Người bên cạnh Lục Vân nói: "Hiện tại đã gần mười hai giờ, Lý tư lệnh chắc hẳn là đã sớm đi ngủ, có chuyện gì ngày mai hẵng nói đi."



Người này là người trẻ nhất trong ba người, chỉ khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi, tướng mạo khá anh dũng, trong quân được rất nhiều người tung hô, tên anh ta là Dương Cảnh Lăng, Chiến Thần xếp hạng thứ hai.



"Chính là... Được, vậy ngày mai tôi quay lại." Trương Quỳ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.



“Vào đi, có chuyện gì thì bây giờ nói đi, đừng đợi đến ngày mai.” Khi Trương Quỳ quay người chuẩn bị rời đi, thanh âm của Lý Nguy từ trong cửa truyền đến.



Mặc dù đã gần mười hai giờ, Lý Nguy vốn đang có tâm sự nặng nề nên còn chưa đi ngủ, ông ta nghe nói Trương Quỳ có việc muốn báo cáo, đương nhiên với tính tình của ông ta, ông ta muốn lập tức xử lý việc quân, không đợi đến ngày mai.



Sau khi nghe những lời của Lý Nguy, cả Lục Vân và Dương Cảnh Lăng đều bước sang một bên, Trương Quỳ gật đầu, khi anh ta đang muốn đi vào, thì bị một bóng người như quỷ mị cản lại, đây là một thanh niên có sắc mặt nhợt nhạt và trắng bệch, nếu như là trong đêm đen người thanh niên này đột nhiên xuất hiện, dường như có thể dọa cho người khác sợ đến mất mật, người thanh niên âm trầm có khuôn mặt tái nhợt như của ma quỷ.

Người thanh niên này chính là Chiến Thần xếp hạng đầu trong mười Chiến Thần, anh ta có tên gọi là Cao Kiêu, thường được mọi người trong quân gọi với biệt danh là Cú Ma, anh ta là người mà Lý Nguy tín nhiệm nhất.





Cao Kiêu nhìn Trương Quỳ từ trên xuống dưới, và phải mất hơn mười giây trước khi anh ta lùi lại mà không nói lời nào.



Trương Quỳ vào trong phòng Lý Nguy và nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Sau khi Trương Quỳ bước vào, Lục Vân và Dương Cảnh Lăng đều im lặng, vừa rồi hai người bọn họ biết rằng Cao Kiêu đang kiểm tra xem Trương Quỳ có mang theo vũ khí hay không, mặc dù bọn họ tỏ ra cảnh giác như vậy, nhưng bọn họ chỉ làm việc đó cho có, và theo nguyên tắc mà thôi. Trương Quỳ và cả ba Chiến Thần đang hộ vệ cho Lý Nguy đều quen biết nhau, Trương Quỳ là một trong những Đại đội trưởng của đội ngũ này, để có thể giữ một vị trí như vậy, anh ta đương nhiên rất trung thành với Lý Nguy.



Nhưng với Cao Kiêu , an toàn của Lý Nguy chính là ưu tiên hàng đầu của anh ấy, bất kể ai đến gần ông ta, anh ấy đều sẽ quan sát và đánh giá bằng đôi mắt sắc bén, lạnh lùng như cú vọ của mình.



Cao Kiêu đứng đó không nói lời nào, luôn chú ý nhất cử nhất động trong phòng, chỉ cần có chuyện gì xảy ra với Lý Nguy, anh sẽ lập tức xông vào. Sở dĩ anh trở thành người được Lý Nguy tin tưởng nhất chính là bởi sự cẩn trọng của anh.



"Lý tư lệnh, hôm nay duyệt binh..." Trương Quỳ bắt đầu báo cáo công tác của mình, Lý Nguy cẩn thận lắng nghe, đột nhiên phát hiện trên mặt Trương Quỳ dường như có gì đó rất kỳ quái, mặt của Trương Quỳ co giật liên tục, ông ta có chút khó hiểu, nhưng nghĩ lại thôi cũng không hỏi gì vì dù sao cũng là chuyện cá nhân của riêng anh ta.



"Ha ha... Lý Nguy... ông... hôm nay..." Tuy nhiên, giọng nói của Trương Quỳ dần dần trở nên trầm xuống, và khuôn mặt nghiêm túc của anh ta dần trở nên vô cảm, cho đến khi cuối cùng trên khuôn mặt anh ta xuất hiện thêm một vài nụ cười giả tạo…



"Không tốt!" Lý Nguy hô lên, ông ta cảm thấy trong lòng phát lạnh, biết là có chuyện khác thường, lúc này, Cao Kiêu cùng hai người khác liền lập tức xông vào trong phòng mà không cần suy nghĩ thêm, nhìn vào tình huống đang diễn ra trong phòng mà khuôn mặt của bọn họ đều biến sắc…



Trong màn đêm yên tĩnh, tại một căn phòng khác, Tần Tiểu Vũ đang cuộn mình trong chăn ngủ say sưa, bên cạnh cô là Tần Vũ, Tần Vũ cũng đang hô hấp đều đều, thoạt nhìn anh ấy có vẻ ngủ rất say.



Trong gian phòng tối om đó, không gian nhất thời vặn vẹo, một sinh vật kỳ dị chậm rãi xuất hiện, nó có thân hình nhỏ bé, không lớn hơn ong bắp cày bình thường bao nhiêu, bề ngoài của nó cũng tương tự ong bắp cày, đầu nhỏ, bụng phình, cả người nó đen như mực, một chiếc kim rất nhỏ thò ra ở phía đuôi của nó, đầu mũi kim sáng bóng như thể đã được tẩm một chất độc cực mạnh.



Đôi cánh trong suốt của nó khẽ rung lên, không hề phát ra tiếng động, nó chậm rãi bay về phía Tần Vũ, mũi kim ở phía đuôi của nó đã nhắm ngay giữa điểm giao hai lông mày của Tần Vũ.



“Phừng!”



Ngay khi đó, Tần Vũ đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện ra ngọn lửa màu tím của hoa oải hương, con côn trùng nhỏ hình dáng như một con ong bắp cầy nhanh chóng bị ngọn lửa màu tím quấn lấy, trong nháy mắt nó bị ngọn lửa màu tím thiêu thành tro bụi.



"Báo động! Có kẻ địch tấn công! Có kẻ địch tấn công! Là Trùng tộc tấn công!"



Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng báo động rất lớn của lính gác.



Đêm nay đã được định sẵn là một đêm không yên giấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận