Bá Chủ Mạt Thế

Chương 233: Địch Thiếu Phong bình tĩnh lại

Ô Mộc không để ý rằng bên trên bầu trời, thân thể của Địch Thiếu Phong đang mọc lại đầu, vì đã tiến hóa lên người tiến hóa cấp hai nên khả năng hồi phục của anh nhanh hơn ngày chiến đấu với biển thây ma trong đội nhóm (4+3) dưới sự lãnh đạo của Tần Vũ rất nhiều lần, cái đầu mọc lại đột nhiên mở mắt ra, đã hoàn toàn lành lặn trở lại, đối với Địch Thiếu Phong, một người tiến hóa có cơ thể bất tử, mất đầu mà có thời gian hồi phục cũng chẳng được coi là một chấn thương nghiêm trọng!

Địch Thiếu Phong lặng lẽ vùng dậy khỏi Tiểu Hắc, sau đó nhảy “Rầm!” xuống mặt đất. Mặt đất chấn động kịch liệt!

“Cái gì?” sắc mặt của Ô Mộc đột nhiên hiện lên một vẻ kinh ngạc không thôi.

"Soẹt!" Địch Thiếu Phong trảo một trảo vào mặt Ô Mộc.

“Sao có thể như thế được?”

Ô Mộc lẩm bẩm nó không bao giờ có thể ngờ Địch Thiếu Phong đã mất đầu lại có thể sống lại, nó chỉ kịp giơ tay chặn lại một trảo của Địch Thiếu Phong. Nhưng đó vẫn chưa phải đã hết, thế tấn công của Địch Thiếu Phong lại tiếp tục triển khai. Anh ta tóm chặt lấy tay Ô Mộc kéo về phía cơ thể của mình. Rồi sau đó cắn vào cổ của Ô Mộc.

"Á. . . Buông tao ra!" Ô Mộc đột nhiên hét lớn một cách kinh hoàng, nó vẫn chưa hiểu vì sao Địch Thiếu Phong không chết, nhưng nó cũng chẳng có thời gian để hiểu vì sao. Địch Thiếu Phong cắn mạnh vào cổ của nó. Máu đen của Ô Mộc tuôn ra như suối. Thây ma tiến hóa có thể cắn người, ăn thịt uống máu người nhưng, người tiến hóa bình thường không thể làm được như Địch Thiếu Phong. Anh ta cắn ngược lại cả thây ma.

"Sao lại có thể... tôi tưởng anh ta đã chết rồi chứ?" Bạch Tiểu Na vốn cho rằng Địch Thiếu Phong đã chết, cô ngạc nhiên sửng sốt, nhưng Tần Vũ và Tiểu Hắc dường như đã sớm dự liệu được trước, cả hai đều biết năng lực của Địch Thiếu Phong là Thân Thể Bất Tử thuộc hệ Dị Hóa mạnh mẽ, là thìa vàng chính hiệu bốn số 9999! Có bị mất đầu cũng không thể làm anh ta chết được giống như lúc trước đối diện với biển thây ma. (Chương 58)

Ô Mộc đẩy mạnh Địch Thiếu Phong ra, nhưng Địch Thiếu Phong cắn chặt không nhả. Đúng lúc này Lãnh Tuyết xông đến anh ta dùng ngón tay bắn ra một tia băng kiếm như tuyệt chiêu Đàn chỉ thần thông của Hoàng Lão Tà trong truyện Kim Dung, bắn thẳng vào đầu của Ô Mộc. Tiểu Hắc cũng không bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng, nó nắm chặt thanh Cự Cốt Trọng Kiếm, bay đến chỗ Ô Mộc đâm thẳng vào tim nó. Cự Cốt Trọng Kiếm đâm nát tim của Ô Mộc, máu đen chảy ra đầy đất!

Đúng lúc này từ trong miệng cá mập của Ô Mộc nôn ra một người cây nhỏ bé có hình dạng như một búp bê hình người. Đây là kỹ năng bảo mạng của Ô Mộc: “Khôi lỗi trọng sinh!”

Con búp bê bằng gỗ này kêu ré lên về phía Ngục Khuyển: “Lão nhị cứu em!”

Ngục Khuyển đạp bốn chân trên đất như bay, chạy đến dùng một đầu chó ngoạm lấy búp bê gỗ hình người, rồi bỏ chạy đi.

Địch Thiếu Phong điên cuồng tức giận đuổi theo Ngục Khuyển. Một ác thú một chó ba đầu rượt đuổi nhau trên chiến trường hỗn loạn. Tiểu Hắc bay đến dùng hai tay tóm lấy hai vai của Địch Thiếu Phong. Nó cắp Địch Thiếu Phong bay tăng tốc đuổi theo Ngục Khuyển. Đã gần đuổi kịp Ngục Khuyển thì đột nhiên…

"Gào!"

Ngục Khuyển thả búp bê hình người bằng gỗ xuống đất, Ô Mộc nhanh chóng lẩn trốn xuống mặt đất. Ngục Khuyển quăng người bật nhảy lại sau dùng cái miệng lớn cắn mạnh về phía Địch Thiếu Phong. Hàm răng nanh sắc nhọn cắn xuyên thủng lớp vảy đen như mực trên cánh tay của Địch Thiếu Phong, đôi mắt của Địch Thiếu Phong đỏ ngầu lên vì đau đớn từ cánh tay truyền đến, Ngục Khuyển đùng bốn chân cào xé trên cơ thể của Địch Thiếu Phong, và một cái đầu khác của Ngục Khuyển chuẩn bị nhai đầu của Địch Thiếu Phong.

Thấy Địch Thiếu Phong lại gặp nguy hiểm vì chiến đấu thiếu lý trí, Tiểu Hắc rất bình tĩnh nó buông Địch Thiếu Phong ra, bay ra chỗ khác rồi đáp xuống đứng vững trên mặt đất, Cự Cốt Trọng Kiếm bay xung quanh người của nó. . .

Lúc này cả Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc, Bạch Tiểu Na, Lãnh Tuyết đều nhìn về phía Địch Thiếu Phong và Tiểu Hắc.

Lúc này, một tay còn lại không bị chó cắn của Địch Thiếu Phong bất ngờ chộp lấy một cái lưỡi của Ngục Khuyển, không chút do dự, anh dùng cả cánh tay đó kéo lưỡi chó thật mạnh.

"Ngục Khuyển, lui lại!"

Lúc này, Ming Linh nhẹ nhàng ra lệnh, Ngục Khuyển như nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, nó tự cắn đứt lưỡi, chạy về phía Minh Linh, vừa chạy đến nơi búp bê hình người dừng lại một chút, Ô Mộc trồi lên bám vào chân chó của Ngục Khuyển. Một thoáng sau cả hai trở lại bên cạnh Minh Linh.

"Bình tĩnh đi Địch Thiếu Phong!"

Địch Thiếu Phong gào rú đập mạnh hai tay xuống đất, trên mặt đất nứt ra một cái hố, vảy đen trên người dựng lên, anh ta muốn nhanh chóng xông đến tấn công về phía Ô Mộc, Cuồng Sơn, Ngục Khuyển và Minh Linh. Nhưng Tân Vũ hét to muốn ngăn anh ta lại.

Lúc này không có ai trong phe người tiến hóa tấn công nhóm Bất Tử tộc, bởi vì trên đỉnh đầu của Minh Linh đã hiện ra Hắc Môn trong một màn sương mù màu máu.

"Vương... tôi... tôi xin lỗi..." Ngục Khuyển lộ ra vẻ hối lỗi, nó không hề nghĩ rằng mình, Ô Mộc và Cuồng sơn lại đánh không lại phe người tiến hóa.

Minh Linh vẫn bình tĩnh: "Không việc gì. Để ta tự xử lý bọn chúng, các ngươi cứ “yên tâm”."

“Yên tâm là sao?” Cả bọn Bất Tử tộc đều không hiểu Minh Linh đang nói gì. Chưa bao giờ chúng thấy Minh Linh dùng từ “yên tâm” lại nhấn mạnh như vậy.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn về Hắc Môn, trong mắt đều tràn đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Hắc Môn cao hơn hai mươi mét cao hơn cả Hắc môn lần trước được Minh Linh gọi ra.

"Ken két!"

Tiếng hai cánh cổng của Hắc môn từ từ mở ra làm trái tim mọi người co giật theo âm thanh mở cổng.

Trong mắt của Tần Vũ lộ ra vẻ nghiêm trọng, thời khắc quyết định của cuộc chiến chính là đây liệu Lý Nguy sẽ làm gì để đối phó với Áo Nghĩa của Minh Linh – Diêm La Bất Tử Thú.

Hắc môn từ từ mở ra…

Nhìn sâu vào trong Hắc môn, mọi người lại một lần nữa nhìn thấy Diêm La Bất Tử Thú. Từ trong Hắc môn tỏa ra khí thế khiếp người.

"Gào …ào!"

Diêm La Bất Tử Thú hưng phấn gầm lên, tiếng gầm xuyên qua Hắc Môn chấn động mạnh đến tâm thần của những người tiến hóa. Những người có trình độ tiến hóa không cao cảm thấy như ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy, đau đớn đến mức suýt ngất đi.

Diêm La Bất Tử Thú rất phấn khích, nó cuối cùng cũng có thể ra ngoài giết chóc!

Diêm La Bất Tử Thú vẫn đang đợi mệnh lệnh của Minh Linh, nó hận không thể lao thẳng ra ngoài Hắc môn, khí tức nó tỏa ra càng ngày càng đáng sợ…

Ngay cả Địch Thiếu Phong lúc này vẫn còn kích động dù Tần Vũ đã lên tiếng ngăn cản, nhưng chỉ khi Diêm La Bất Tử Thú xuất hiện, màu đỏ như máu trong mắt của anh ta mới dần biến mất, thay vào đó là một vẻ bình tĩnh, anh ta biết rằng nếu phải đối mặt với Diêm La Bất Tử Thú, anh ta thực sự có thể bị chết bất cứ lúc nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận