Bá Chủ Mạt Thế

Chương 177: Cảm giác bị theo dõi



Vì vậy, có khả năng rất lớn rằng tiểu thế giới huyết sắc này trước kia đã có Phù Thủy sinh sống.



Mặc dù là thế, nhưng Tần Vũ cũng không quá lo lắng, bởi vì anh cảm giác được, có lẽ tất cả các Phù Thủy trong tiểu thế giới huyết sắc này đều đã chết.



Có hai nguyên nhân để đưa ra kết luận như vậy, một là đám người Kim Trạch Thiên, Tôn Bằng, Chu Cường, bọn họ đã ở đây hơn ba tháng, lại còn thành lập một căn cứ nhỏ với hơn nghìn người sống sót, nếu như còn có những Phù Thủy sống sót, nhất định những Phù Thủy đó đã phát hiện ra bọn họ, lấy bản tính tàn ác của Phù Thủy, rất có thể bọn họ đã bị giết sạch, hoặc bị bắt làm đối tượng thí nghiệm, dù sao cũng không thể sống sót đến cả nghìn người như bây giờ.



Thứ hai là Ngũ Độc Thú, con Ngũ Độc Thú rất có khả năng là một sinh vật do nền văn minh Phù Thủy cải tạo và biến đổi gien, dù xem xét ở khía cạnh nào, một con Ngũ Độc Thú với năng lực Độc mạnh mẽ có khả năng chi phối các độc thú biến dị khác, hay là hạt ngọc Ngũ Độc trong cơ thể của nó có thể giúp người tiến hóa nuốt xuống có thêm năng lực Độc và thân thể vạn độc bất xâm, đều cho thấy con Ngũ Độc Thú không thể chỉ là một sinh vật biến đổi, cải tạo gien bình thường, nhất định nó phải là sản phẩm nghiên cứu gien tương đối trân quý với nền văn minh Phù Thủy, việc nó dễ dàng rời khỏi tiểu thế giới huyết sắc này đi ra thế giới bên ngoài, chỉ có thể là do nền văn minh Phù Thủy ở tiểu thế giới huyết sắc này đã gặp nạn, không còn có thể trông giữ con Ngũ Độc Thú, và cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tất cả những manh mối này.

---



"Anh làm sao vậy?" Tần Vũ vẫn luôn ngẩn ngơ, rõ ràng là đang suy tư miên man, điều này làm cho mọi người thấy khó hiểu và lo lắng, nhất là Tần Tiểu Vũ, cô vừa là người thân thiết nhất bên cạch Tần Vũ, vừa sớm được nghe Tần Vũ kể về ‘giấc mơ’ biết trước tương lai, cho nên Tần Tiểu Vũ càng hiểu rằng Tần Vũ chắc chắn có kiến thức về tận thế vượt xa những người khác rất nhiều, Tần Vũ có nhiều hành động kỳ lạ liên tiếp như vậy, hẳn là anh đã khám phá ra điều gì đó.



Tần Vũ lắc đầu: "Không có việc gì, muộn rồi, chúng ta quay về căn cứ."



Tần Vũ nói xong bèn từ dưới đất đứng dậy, thu lại thi thể của con Ngũ Độc Thú vào trong nhẫn không gian, sau đó quay người đi về hướng căn cứ.



Trên đường đi, tất cả những người khác đều đang suy nghĩ xem những bộ xương vừa rồi rốt cuộc là của sinh vật gì, giống xương người nhưng lại không phải xương người, không phải là đồng loại của bọn họ.

Một vạn câu hỏi vì sao và thế nào đang không ngừng nhảy ra trong đầu của bọn họ.



Khó kiềm chế được tò mò, Đạo Diệc, Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na và Tần Tiểu Vũ đều có vẻ rất nghiêm túc, quay mặt, ánh mắt trông ngóng nhìn về phía Tần Vũ, dường như bọn họ muốn hỏi anh điều gì đó nhưng vẫn cố nín nhịn, Tần Vũ cảm giác được ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn mình, anh không nói gì chỉ nhìn lại bọn họ và khẽ lắc đầu.



Đi thêm hơn mười phút đồng hồ nữa, Địch Thiếu Phong lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch: "Mọi người có cảm giác được có cái gì đó đang theo đuổi chúng ta không"



“Để tôi thử… hình như không có?” Khổng Vĩ nghe vậy vội vàng quay đầu lại dùng năng lực Mắt Ưng kiểm tra lại tình huống phía sau lưng, viền mắt của anh toát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, con mắt dần biến thành màu nâu…(Chương 168) …như mắt của chim ưng, vô vàn các hình ảnh liên tiếp đập vào não bộ của Khổng Vĩ, Khổng Vĩ phải mất một thoáng mới xử lí xong toàn bộ hình ảnh thu được, nhưng rốt cuộc cũng không phát hiện thứ gì kỳ lạ đi theo phía sau bọn họ?



Hứa Khai và Tiền Lập Tân cũng tràn đầy nghi ngờ, bọn họ cũng không cảm giác được điều gì, mọi thứ hoàn toàn bình thường, dù sao bọn họ cũng chỉ là những người tiến hóa cấp một, và các giác quan của họ kém nhạy cảm hơn nhiều so với Tần Vũ và những người khác.



"Quả nhiên là có thứ gì đó đang đi theo chúng ta." Bạch Tiểu Na trầm giọng nói, "Nhưng khi tôi lặng lẽ quay đầu lại, cơ bản lại không phát hiện được vị trí chính xác ở đâu."



Mà Tần Tiểu Vũ cũng nói: "Ngày hôm qua, khi vừa tới đây, tôi và Tần Vũ cũng có một cảm giác tương tự như vậy, như có kẻ nào đó đang theo dõi, nhưng mãi về sau cũng không có gì xảy ra."



Mọi người cùng nhau chia ra tìm kiếm chung quanh, vẫn không phát hiện được gì, Tần Vũ nói: "Khí tức theo phía sau kia đã biến mất, sợ là không thể tìm được, nhanh trở về đi!"



Lúc này, cảm giác có gì đó đang theo đuổi phía sau cả nhóm đã biến mất, mọi người chỉ đành tiếp tục quay về căn cứ.



Sau khi đã trở lại căn cứ, Tần Vũ và mọi người cùng ăn một bữa cơm đơn giản rồi trở về căn phòng của mình.



"Anh, rõ ràng vừa rồi anh có phát hiện mới gì đó đúng không?" Tần Tiểu Vũ hỏi.



Tần Vũ trầm giọng nói: "Ừm, tiểu thế giới huyết sắc này hẳn là lãnh địa của nền văn minh Phù Thủy."



“Nền văn minh Phù Thủy?” Tần Tiểu Vũ tự nhiên không biết nền văn minh này là gì.



Tần Vũ giải thích: "Nền văn minh Phù Thủy là một nền văn minh rất tà ác trong tất cả các nền văn minh cổ đại. Bọn họ có khoa học kỹ thuật phát triển theo hướng rất khác biệt, có nhiều nghiên cứu có giá trị và thực lực chiến đấu của họ rất mạnh mẽ. Bọn họ theo đuổi sự hoàn hảo, đặc biệt là có những nghiên cứu và thành tựu liên quan đến lĩnh vực cấm kị là sinh mệnh, luôn mong muốn tạo ra một sinh vật biến đổi, cải tạo gien hoàn hảo nhất trên thế giới, con Quỷ Lùn có một tay tinh tinh và con Ngũ Độc Thú rất có thể là sinh vật do bọn họ lai tạo, cải biến gien mà thành."

Bạn cần đăng nhập để bình luận