Bá Chủ Mạt Thế

Chương 159: Quả rượu vang

Sau khi nếm thử từng loại thức ăn một, Tần Vũ khẽ gật đầu với Tần Tiểu Vũ, tỏ ý rằng cô có thể bắt đầu ăn, khó trách Tần Vũ quá cẩn thận, có thể những người này không muốn làm hại họ, nhưng có rất nhiều biến dị thực vật có độc. Mới ăn vào thì không sao, nhưng sau một thời gian có thể xảy ra một số tác dụng phụ khó lường.



Nhìn thấy hành động của Tần Vũ, Chu Cường không khỏi nói: "Anh Tần, anh không yên tâm sao, những đồ ăn này chúng tôi đều đã ăn thử qua từ lâu, đến nay vẫn khỏe, không có chuyện gì đâu!"



Tần Vũ cười cười, không nói lời nào, trong lòng của anh đã biết phương pháp ăn thử của đối phương là như thế nào, nhất định phải tìm người khác thử trước, có thể là rất nhiều người, từ trong những loại biến dị thực vật khác nhau mới có thể tìm ra loại nào ăn được loại nào không. Trong quá trình ăn thử có thể có người đã chết, khó trách Chu Cường thấy Tần Vũ như vậy thì không hài lòng, bởi vì chắc chắn căn cứ này đã phải trả cái giá lớn để có thể tìm ra thức ăn mời khách, mà khách còn cẩn thận như vậy, xem có độc hay không, thì không một vị chủ nhà nào có thể vui vẻ được.



Nhìn thấy Tần Vũ ra hiệu, Tần Tiểu Vũ bắt đầu ăn, nói thật những thứ này hương vị thật sự không quá ngon, thậm chí có thể nói là rất kém, như loại hạt trong suốt long lanh thay thế cơm có vị rất đắng, giống như thuốc đông y vậy, một số loại rau thậm chí còn có vị chua, và các mùi vị khó chịu khác, đan xen vào nhau, thực sự khiến người ta buồn nôn.



Mặc dù bữa ăn không ngon miệng, nhưng cũng không có ai phàn nàn gì. Ngoại trừ những biến dị thực vật, ở trong tiểu thế giới huyết sắc này không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại, cũng không thể trông mong gì tốt hơn.



Lúc này, đầu bếp lại bưng lên một số quả đã bị cắt đôi, nhìn giống như quả xoài, nhưng lại có màu đỏ, to gần bằng quả bóng rổ, bên trong rỗng, chứa đầy chất lỏng màu đỏ sẫm của rượu vang, có mùi thơm quyến rũ của rượu khiến những người có mặt trên bàn ăn đều nuốt nước miếng ừng ực.



"Tới rồi, Tới rồi! Phần ngon nhất bữa ăn! Cùng nhau nếm thử quả ‘rượu vang’! Đặc sản nơi đây!" Kim Trạch Thiên luôn miệng mời chào.



“Là quả ‘rượu vang’, chúng ta cùng nhau ‘nâng chén’!” Địch Thiếu Phong vui vẻ nói, những người khác cũng đang liếm liếm môi.



Thấy Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ hai người có chút nghi hoặc, Địch Thiếu Phong giải thích nói: "Loại quả này rất hiếm thấy, bên trong là chất lỏng giống như rượu vang đỏ, rất ngon, nhưng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm thấy một quả."



Nhóm Lý Nguy cũng háo hức nhìn loại quả kỳ lạ thơm ngon này, ngay cả người lãnh đạm như Lãnh Tuyết cũng muốn uống nó, trong tiểu thế giới huyết sắc, thật sự rất hiếm có một thứ như rượu, rượu là luôn là thứ xa xỉ mà mọi người đều khao khát trong tận thế, nếu có thể uống rượu, vui càng thêm vui, về phần ưu sầu sẽ tạm quên đi, mọi muộn phiền, lo lắng trong cuộc sống sinh tồn tàn khốc sẽ bị cuốn tan, và có thể say sưa cả ngày.



Kim Trạch Thiên tự mình đứng dậy cầm quả ‘rượu vang’ và rót rượu vào những ly gỗ đưa cho mọi người.



Nơi này có hơn mười hai người, thật ra mỗi người chỉ có thể uống lấy một ly, quả ‘rượu vang’ quá hiếm thấy, cho nên đối với căn cứ này cũng rất là xa xỉ.



“Mùi thơm quá!” Tần Tiểu Vũ cầm ly rượu lên, ngửi mùi thơm ngào ngạt, nước miếng suýt chút nữa chảy ra.



Mà Địch Thiếu Phong cũng không chờ được nữa vội nói: "Nào, cùng nâng ly chúc mừng! Tôi đã ở nơi quỷ quái này một tháng rồi, chỉ có quả ‘rượu vang’ này xứng đáng là đồ ăn thức uống cho con người, mọi người trước lạ sau quen. Cạn ly! Dô!"



Mà Tần Tiểu Vũ cũng nâng ly rượu của mình lên, hồi còn đi học Tần Vũ không cho cô đụng vào rượu, bây giờ có cơ hội uống một thứ tương tự như rượu, cô đương nhiên rất vui vẻ và háo hức.



Tần Vũ cầm ly rượu lên, anh xưa nay vốn không thích uống rượu, bởi vì rượu sẽ làm đầu óc mất tỉnh táo, nhưng uống vui một chút cùng mọi người thì cũng không sao, anh cầm ly rượu lên, cẩn thận nhìn kỹ chất lỏng trong ly.



Chất lỏng của quả ‘rượu vang’ có màu sánh đỏ như rượu vang, tỏa ra mùi thơm quyến rũ như nước nho, chỉ cần ngửi mùi là biết ngon, nhưng Tần Vũ lại nhíu mày.



"Chờ một chút! Đừng uống vội!" Tần Vũ đột nhiên nói.



Mọi người vừa nâng ly rượu xong, đang kề ly lên miệng chuẩn bị uống, thì đều kinh ngạc quay sang nhìn Tần Vũ, bầu không khí nhất thời trở nên có chút cứng ngắc, rơi vào trạng thái kiếm bạt cung giương.

(Kiếm bạt cung giương: kiếm rời khỏi vỏ, cung lên dây, biểu đạt ý sẵn sàng chiến đấu)

Chu Cường tính tình cương trực tương đối hung hăng, mặc dù biết Tần Vũ có thực lực không tầm thường, nhưng dồn nén đã lâu, hơi giận nói: "Tần Vũ, anh muốn nói chúng tôi hạ độc trong rượu sao?"



Việc Tần Vũ đột ngột nói như vậy, chắc chắn đã làm bầu không khí nhiệt tình ban đầu trở nên nguội lạnh, nhưng hai người Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na, và nhóm của Lý Nguy lại lựa chọn tin tưởng Tần Vũ. Bọn họ chiếm đa số về lượng người và thực lực cũng vượt trội, bọn họ hiểu rằng chắc chắn phải có lý do, Tần Vũ mới bảo bọn họ đừng uống. Tình huống vô cùng căng thẳng.



Lâm Phong trực tiếp hỏi thẳng không hề nể mặt: "Anh Tần, rượu này có vấn đề sao?"



Lâm Phong biết Tần Vũ từ lâu, Tần Vũ bảo bọn họ chờ một chút, nên anh đã cẩn thận quan sát lại chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly rượu.



Thần sắc Cú Ma trở nên lạnh lùng, Lục Vân và Dương Cảnh Lăng thì sửng sốt, bọn họ chia ra nhìn ba người thủ lĩnh chằm chằm, khóa chặt mọi hành động của Kim Trạch Thiên, Chu Cường, Tôn Bằng, nếu đối phương thật dám hạ độc vào rượu, bọn họ nhất định sẽ trở mặt ngay tại chỗ.



Để dịu lại bầu không khí, Kim Trạch Thiên gượng cười và nói: "Haha, anh Tần, rượu này có vấn đề gì vậy? Không thể nào là chúng tôi hạ độc hại mọi người đúng không?"



“Chẳng lẽ tên này còn tức giận chuyện vừa rồi, muốn nhân cơ hội làm khó sao?” Kim Trạch Thiên thầm nghĩ, nếu như vậy thì phiền toái lớn, căn cứ chỉ có sáu người tiến hóa cấp hai. Những người mạnh nhất lại đều ủng hộ Tần Vũ. Địch Thiếu Phong và Bạch Tiểu Na quá mạnh, mà Lãnh Huyết lại bàng quan với mọi truyện, gã cũng chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ cuộc tranh đấu nào. Nhóm Lý Nguy mới đến chắc chắn sẽ đứng về phía Tần Vũ, nếu xảy ra xung đột, dù có cả ngàn người trong đó có hơn trăm người tiến hóa thì cơ hội chiến thắng của phe ta vẫn không lớn!”



"Chẳng lẽ... thằng nhóc này muốn... đoạt quyền?" Tôn Bằng âm thầm cảnh giác, không chỉ khi tận thế, cho dù là thời đại hòa bình, điều mà cả đời người theo đuổi chính là danh lợi, tiền tài và quyền lực. Tận thế ập đến, mặt xấu xa của con người lại càng phóng đại hơn, căn cứ này có gần ngàn người, chẳng lẽ đối phương muốn làm bá chủ nơi đây?



Rõ ràng là mấy người thủ lĩnh đã suy nghĩ nhiều, Tần Vũ chẳng có chút hứng thú nào tranh đoạt quyền lực của bọn họ.



Tần Vũ nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không nói mọi người hạ độc, nhưng chất lỏng này chắc chắn có vấn đề."



Kim Trạch Thiên và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời đó, nhưng Kim Trạch Thiên lại nghi ngờ nói: "Anh Tần, anh có chắc không? Nhiều loại biến dị thực vật ở đây không ăn được, thậm chí có độc tính cao, nhưng loại quả ‘rượu vang’ này thì có thể dùng được, và tất cả chúng tôi đều đã uống chất lỏng trong quả này rất nhiều lần rồi."



“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng uống rồi!” Địch Thiếu Phong cũng đồng ý với lời của Kim Trạch Thiên, anh nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly rượu mà chảy cả nước miếng, anh tới đây đã một tháng rồi, thứ chất lỏng trong quả ‘rượu vang’ này là thứ mà anh thích nhất, nhưng bình thường đâu có để uống nhiều.



Tần Vũ nhìn chất lỏng trong ly rượu, chậm rãi nói: "Thứ này không gọi là quả ‘rượu vang’, mà là ‘Thi Huyết Quả’."



"Thi Huyết Quả?" Mọi người nghe đến đây, đều rất ngờ vực khó hiểu.



Tần Vũ nói: "‘Đúng nhận, sai cãi!’ Phụ cận nơi quả này sinh trưởng có rất nhiều thi thể?"



"Sao anh biết... Đúng là như vậy." Kim Trạch Thiên nói: "Xung quanh quả này thường có xương hoặc là xác động vật chết, quan sát dấu vết để lại thì hẳn là đã đánh giết lẫn nhau."



"Không sai." Tần Vũ nói: "Nếu thây ma, thi thú hoặc dị thú chết đi, máu đỏ sẫm của chúng sẽ thấm sâu vào đất, sau đó đôi khi trên mặt đất sẽ có thể mọc ra một biến dị thực vật, từ đó sản sinh ra Thi Huyết Quả, quả này chính là sinh trưởng từ máu của chúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận