Bá Chủ Mạt Thế

Chương 203: Cẩu xực

<< Cầu nguyệt phiếu đề cử bộ truyện để dịch giả có động lực dịch truyện nhanh hơn.>>

Thủ đoạn của Minh Linh không thể chỉ có chừng này.



“Tiểu tử, thực lực của ngươi không tồi.” Minh Linh tán thưởng.



"Vinh hạnh vinh hạnh! Không cần tán dương tao đâu!" Tần Vũ vừa cười vừa nói, đỡ lấy thanh đại loan đao của Minh Linh .



Tần Vũ có một loại cảm giác kỳ diệu, có thể đấu ngang tay một trận với Minh Linh, còn được nó công nhận và khen ngợi thực lực. Nói ra ở tận thế một trăm năm sau, liệu có ai tin!

“Tuy nhiên... Ngươi còn kém một chút!” Minh Linh nói, công kích càng thêm lăng lệ và hung ác.



“Roẹt!”



Thanh đại loan đao bừng sáng rực rỡ một màu đỏ máu, rọi sáng cả một khu vực, thanh đại loan đao giống như một vầng trăng khuyết màu máu, tràn ngập cảm giác yêu dị, nó chém ngang về phía thắt lưng của Tần Vũ, Tần Vũ dựng thẳng Huyết Diễm trường thương đỡ được nhát chém, nhưng bóng trăng khuyết đỏ vẫn chạm tới thân thể, Tần Vũ cảm thấy một cơn đau xuyên thấu tận xương, và có ảo giác rằng anh đã bị cắt thành hai mảnh bởi thanh đại loan đao.



Tiếng quỷ hồn tru lên rợn người, đinh tai nhức óc, vang lên dồn dập, xuyên qua hai bên màng nhĩ, Tần Vũ càng lúc càng cảm thấy khó tập trung, anh hơi giật mình, chiêu xuất đao vừa rồi của Minh Linh không ngờ lại có thể ảnh hưởng đến tâm thần của địch nhân, đây quả là một lợi thế lớn trong chiến đấu.



“Đinh đang!”



Vòng cổ Tà nhãn trên cổ Tần Vũ tỏa ra một lực lượng kỳ dị bảo vệ Tần Vũ, ảnh hưởng của tiếng quỷ hồn đối với anh trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, lại nói, từ khi Tần Vũ có được vòng cổ Tà nhãn, anh căn bản không mấy khi dùng tới, bởi vì các công kích tinh thần hay linh hồn quả thật là rất hiếm, cuối cùng thì sự chuẩn bị từ sớm của Tần Vũ đã phát huy tác dụng.



Khi công kích tinh thần của Minh Linh bị triệt tiêu hoàn toàn, năng lượng gien của Tần Vũ ồ ạt truyền vào Huyết Diễm trường thương, Huyết Diễm trường thương lúc này được bao phủ bởi hai tầng lửa, một tầng lửa đỏ bên trong và một tầng lửa tím bên ngoài, Tần Vũ hất mạnh thân thương đẩy lui thanh đại loan đao đang được bao trùm trong vầng trăng khuyết đỏ máu. Đao thương nghênh đón nhau, tiếp chiêu liên tục. Trận chiến giữa hai người hắt chiếu ánh sáng tím xen lẫn đỏ rực rỡ như đèn neon.



"Oành!" “Két két!”



Khi Tần Vũ cùng với Minh Linh cùng phát lực cực mạnh, một tiếng động lớn vang lên khi đao thương va chạm, bám dính lấy nhau, ánh sáng chói mắt, mọi người xung quanh không nhịn được phải bịt kín hai lỗ tai và hai con mắt lại, chỉ còn Tần Tiểu Vũ vẫn có thể tập trung quan chiến từ cách đó cả trăm mét, cô từ Tần Vũ đã biết được sự đáng sợ của Minh Linh Vương, khi này nhìn thấy Tần Vũ chiến đấu với Minh Linh bất phân thắng bại, cô cảm thấy vừa lo lắng lại vừa tự hào.



"Anh cố lên, anh nhất đinh sẽ chiến thắng!" Tần Tiểu Vũ trong lòng tự nhủ.



“Oành!”

Đao thương lại một lần nữa trùng kích va chạm, ngọn lửa màu tím và ánh sáng màu máu nở rộ, tạo ra chấn động lớn giống như một quả bom vừa nổ tung, rung chuyển mặt đất, xung lực chấn nát những ngôi nhà xung quanh thành từng mảnh vụn, mặt đất có những vết nứt to lớn chạy dài nối tiếp nhau, mở rộng ra, giống như núi lửa chuẩn bị phun trào kèm theo động đất.



Bão sóng nhiệt thổi hừng hực đốt cháy hết thảy quanh phạm vi trận chiến, trong khói bụi đầy trời, âm thanh đao thương va chạm vang lên không dứt, Minh Linh quấn chặt lấy Tần Vũ, giống như lệ quỷ đòi mạng, không cho anh có một chút cơ hội để thở dốc.



Trận chiến giữa hai người đã trở nên căng thẳng càng lúc càng gay cấn, và dường như không thể phân định thắng thua trong thời gian ngắn.



Các chiến trường khác trên bãi đất trống cũng khốc liệt không kém.



Cánh tay to lớn của người đá khổng lồ Cuồng Sơn giáng xuống Địch Thiếu Phong, thế đấm mãnh liệt, Địch Thiếu Phong như Ngộ Không bị Ngũ Hành Sơn đè ép không gượng dậy nổi.



“Ầm ầm ầm ầm!



Lớp vảy đen trên thân thể của Địch Thiếu Phong dựng ngược lên, anh ta gồng sức lên hai cánh tay, hai bàn tay nắm chặt nắm đấm của Cuồng Sơn, lực lượng khổng lồ khiến Địch Thiếu Phong chìm người vào mặt đất, mặt đất đã lún tới ngang ngực của anh ta.



"Gào!" “Ngoạp!”



Lúc này, Địch Thiếu Phong há to miệng đến cực điểm, miệng to như thể có thể nuốt chửng một con nghé con, gào lên một tiếng, cắn vào cánh tay của Cuồng Sơn, móng vuốt bật ra đâm vào cánh tay đá, mặc dù trong cơ thể của Cuồng Sơn từng tế bào đã hóa đá, độ cứng rắn của cơ thể đã viễn siêu sắt thép, đạn xuyên giáp cũng không thể bắn thủng, nhưng hàm răng và móng vuốt của Địch Thiếu Phong cũng sắc bén không vừa, chỉ nghe những tiếng tách tách, cách tay như tảng đá lớn của Cuồng Sơn đã bị rạn nứt.



"Má còn chơi đòn chó cắn nữa!"



Cuồng Sơn ngay lập tức vô cùng tức giận, nó vung cánh tay còn lại, đấm vào thẳng vào mặt của Địch Thiếu Phong, lực đấm mạnh đến nỗi, lôi người của anh ta ra khỏi mặt đất và đánh bay đi như một bao cát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận