Bá Chủ Mạt Thế

Chương 152: Biến thân

Nói là may mắn cũng chỉ là tương đối, như vừa thoát khỏi khe nứt không gian lại rơi xuống phía dưới bị biến dị thực vật ăn sạch máu thịt, chết thê thảm.



“Không thể nào toàn bộ cư dân bị hút vào đây đều chết hết, nhất định còn có người sống.” Tần Vũ thầm nghĩ, cư dân của thị trấn Hồng Phong bị mất tích phải đến vài vạn người, chắc chắn phải còn người sống sót.



Trong lòng của Tần Tiểu Vũ hơi chấn động: "Liệu đội ngũ của Lý Nguy có ở đây không?"



"Chưa rõ, chúng ta đi chung quanh tìm kiếm xem có người sống sót không." Tần Vũ đáp lời.



Anh vẫn luôn thắc mắc tại sao đội ngũ của Lý Nguy lại đột nhiên biến mất, có lẽ vừa mới rời khỏi rừng Thông Đỏ, còn chưa kịp tiến vào thị trấn Hồng Phong, đột ngột bị hút vào khe nứt không gian rồi biến mất, có thể là đã tới tiểu thế giới huyết sắc này hoặc một nơi nào khác.



Tần Vũ có chút không vui, vốn dĩ anh đi theo đám người Lý Nguy là để hai người có thể an toàn đến Thiên Mông Thành theo như ký ức ở kiếp trước, nhưng lại bị Trùng tộc, biến dị độc thú tấn công đến bây giờ còn bị xuyên tới tiểu thế giới huyết sắc này, phải chăng quyết định của mình ngay từ đầu đã sai hay sao?



Lý Nguy và những người khác có lẽ cuối cùng đã thực sự đến được Thiên Mông Thành, nhưng những người ngoài cuộc lại không biết rõ họ đã phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm trên đường đi.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ dưới sự trợ giúp của con Hoa Thú tiếp tục bay trên bầu trời màu máu, vùng đồng bằng này tràn ngập thực vật biến dị, mãi vẫn chưa thấy khu vực nào có thể bình an hạ cánh, dưới mặt đất dần dần xương trắng xuất hiện ngày càng dày đặc, tiểu thế giới huyết sắc này như một địa ngục đầy chết chóc.



Thỉnh thoảng Tần Vũ còn có thể nhìn thấy hài cốt của những con cự thú khổng lồ không rõ chủng loại, những hài cốt khổng lồ này luôn bị trói buộc bởi các loại dây leo màu đỏ như máu, dường như bọn chúng đã hấp thu máu thịt của những sinh vật khác thành dinh dưỡng rồi biến dị thành ra như vậy.



Có những bộ xương cự thú khổng lồ dài tới hơn hai trăm mét, cho dù chỉ còn là dấu tích của một sinh vật đã chết, nhưng vẫn tản mát ra những uy áp đáng sợ, thực vật biến dị sinh trưởng xung quanh những bộ xương cự thú khổng lồ này cũng phát triển rất cao, chúng thò ra những dây leo màu đỏ rồi vươn dài như muốn tóm lấy những kẻ đang bay bên trên và kéo xuống làm thức ăn. May mắn là con Hoa Thú sinh ra ở tiểu thế giới huyết sắc này, dường như nó biết nơi nào có nguy hiểm rình rập, luôn luôn đề phòng xung quanh, mỗi khi dây leo màu đỏ vươn tới là nó lại bay vút lên cao.



Vùng đồng bằng này nhìn như vô biên không giới hạn, nhưng thật ra sau khi bay liên tục hai giờ đồng hồ, cảnh tượng phía dưới đã có thay đổi.



Thảm thực vật biến dị dường như đã tới điểm cuối, thay vào đó phía dưới là những tảng đá lớn và mặt đất đều có màu đen sẫm.



Gào!



Ở bên rìa của vùng đồng bằng xuất hiện một bóng đen, bóng đen này dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hai nhân loại và con Hoa Thú đang bay phiêu diêu trên trời mà không dời mắt, bỗng nhiên bóng đen đó gào lên một tiếng trầm thấp quái dị, sau đó lại chậm rãi biến mất.



"Vừa rồi... Anh cảm nhận ánh mắt theo dõi kia trở nên rất rõ ràng và nồng động, sau đó lại đột ngột biến mất." Tần Vũ cau mày, anh không quay đầu lại nữa, anh đã thử tìm kiếm rất nhiều lần, nhưng vẫn không phát hiện đối phương ở nơi nào. Con Hoa Thú mang theo hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ ngày càng rời xa khỏi đồng bằng đầy thực vật biến dị màu máu, theo đó ánh mắt kia cũng hoàn toàn biến mất.



Cuối cùng cũng có một chỗ đặt chân thích hợp, con Hoa Thú bay về phía trước một đoạn, sau đó đặt hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ xuống phía dưới mặt đất trước rồi sau đó nó cũng đáp xuống cùng họ.



"Phịch!"



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ từ trên không hạ xuống mặt đất cứng rắn màu đen, Tần Tiểu Vũ lộ ra vẻ mệt mỏi: "Mới đầu được bay thì thích, nhưng bay lâu quá em thấy uể oải, cuối cùng cũng được đặt chân trở lại mặt đất."



Tần Vũ cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bay suốt hai giờ đồng hồ lại bị dây leo quấn chặt cả người, khó trách Tần Tiểu Vũ thấy mệt mỏi.



Mệt mỏi nhất đúng ra phải là con Hoa Thú, nó đã thụ thương, lại còn phải mang theo hai người nữa bay trong khoảng thời gian dài, không chỉ vậy còn luôn phải để mắt cảnh giác né tránh nguy hiểm. Giờ phút này nó mệt đến toát ra mồ hôi đầm đìa, thè cái lưỡi dài đỏ tươi, thở hồng hộc, màu sắc trên thân thể của nó cũng đã nhạt đi rất nhiều.



“Chiếp Chiếp!” Một dây leo của con Hoa Thú như cánh tay giơ lên và chỉ về một hướng. Nó kêu to.



Tần Tiểu Vũ nghe vậy thì kích động, cô nói với Tần Vũ: "Anh, Tiểu Hoa vừa nói, phương hướng kia có nhân loại giống với chúng ta."



"Được, vậy chúng ta đi tới đó xem thử." Tần Vũ nói, cả nhóm đều mệt mỏi riêng con Hoa Thú đứng còn không vững, hiện tại cần nhất là tìm một chỗ an toàn mà để nghỉ ngơi.



“Tiểu Hoa, hay mày nghỉ trước đi.” Tần Tiểu Vũ nói.



Con Hoa Thú gật đầu, sau đó một ánh sáng trắng dịu nhẹ tỏa ra khắp toàn thân, thân hình của nó nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một bông hoa nhỏ bằng đầu ngón tay cái có năm cánh màu đỏ.



Tần Vũ nhìn thấy vậy thì ngạc nhiên, anh sực nhớ lại thời điểm đi vào lỗ hổng không gian tới tiểu thế giới huyết sắc này, cảnh tượng thu nhỏ vừa rồi còn chấn động hơn cả khi đó, xem ra ngoài năng lực Không Gian con Hoa Thú còn khá nhiều khả năng kỳ lạ thuộc về chủng loại của bản thân thực vật biến dị, mặc dù nó có sức chiến đấu không mạnh, nhưng lại có nhiều khả năng hữu dụng khác.



Bông hoa nhỏ năm cánh đó đung đưa, xoay nhẹ một vòng trên không rồi rơi xuống mái tóc đen của Tần Tiểu Vũ, như là một cái kẹp nơ trang trí, Tần Tiểu Vũ vuốt mái tóc suôn mượt nháy mắt với Tần Vũ: "Anh thấy em xinh không?"



Khuôn mặt xinh xắn, tinh khôi, thanh tú cùng thần thái rạng rỡ, nổi bật lên một sức sống thanh xuân đặc trưng của thiếu nữ, Tần Vũ không dám nhìn lâu anh quay đầu đi: "Chẳng ra sao… như con nít.”



Tần Tiểu Vũ bĩu môi, vuốt nhẹ lên bông hoa nhỏ năm cánh màu đỏ trên đầu và nói: "Tiểu Hoa đừng buồn, Tần Vũ là đồ đầu đất!"



"Chiếp chiếp!"



Con Hoa Thú kêu lên bất mãn, sau đó từ trên mái đầu của Tần Tiểu Vũ, bông hoa nhỏ đó lăn xuống dưới ngón tay giữa của cô, bỗng bông hoa nhỏ lại càng thu nhỏ hơn chỉ còn bằng đầu đũa, rồi những sợi dây leo nhỏ xíu mỏng manh màu xanh được mọc ra quấn chặt lấy ngón tay của cô, rồi bông hoa nhỏ đó bất động hẳn. Khi này thì lại giống như Tần Tiểu Vũ đang đeo một chiếc nhẫn có mặt nhẫn là một bông hoa nhỏ xíu màu đỏ rất tinh tế, điều này càng khiến Tần Tiểu Vũ thêm hài lòng.



“Đi thôi.” Tần Vũ không để ý đên con Hoa Thú nữa, anh lên tiếng thúc giục, nâng bước chân tiến theo hướng mà nó đã chỉ, mặt đất phía chân là đất đá màu đen rất cứng rắn, tiếng bước chân của Tần Vũ vang lên “lạch cạch” trên nền đất đá. Tiểu thế giới huyết sắc này không có ngày đêm nhưng lại được chiếu rọi bởi một ánh sáng đỏ sậm, khiến cảnh vật xung quanh không chìm trong bóng tối nhưng cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ không rõ ràng.



"Tiểu Hỏa sao rồi?" Tần Vũ vừa đi vừa cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này xa lạ, cảnh vật không rõ ràng, rất có thể ẩn tàng nguy hiểm, cẩn thận vẫn hơn, Tần Vũ chợt nhớ tới Tiểu Hỏa, bèn hỏi Tần Tiểu Vũ.



Tần Tiểu Vũ nghe vậy duỗi ngón tay ra, bên trên ngón tay thon dài trắng nõn mềm mại đó là một chiếc nhẫn từ một bông hoa nhỏ năm cánh màu đỏ và những dây leo mỏng manh màu xanh tạo thành, chiếc nhẫn này là do con Hoa Thú biến thân, cô vui vẻ nói: "Tiểu Hỏa ở cùng với Tiểu Hoa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận